Tô Nam Phong nhíu mày, hiện giờ rốt cuộc hắn cũng là nhiếp ảnh gia của Tân Ngữ, giám đốc Thượng là người lãnh đạo trực tiếp.
Bình thường muốn gặp Dư Tiểu Hàn gần như là không thể, luôn theo chân cô.
Cơ hội như vậy… Hắn không muốn từ bỏ.
Đừng thấy trước mặt Minh Thù và nghệ sĩ giám đốc Thượng thân thiện dễ gần, bộ dạng vô cùng dễ nói chuyện, trên thực tế xoay người đối mặt với nhân viên của mình thì giám đốc Thượng được gọi là một hung thần ác bá.
“Cậu mời tôi ăn đồ ăn vặt, tôi sẽ gọi điện cho giám đốc Thượng giúp anh.” Minh Thù kéo tay áo Tô Nam Phong, cười vô cùng rực rỡ.
Vừa có thể chọc Ngụy Tự tức chết lại có thể kiếm đồ ăn vặt, cớ gì không làm.
Mắt Tô Nam Phong sáng ngời.
Hắn nói thì không tác dụng gì, nhưng lời của cô tuyệt đối có ích, có điều ở lại thêm một thời gian ngắn chắc giám đốc Thượng sẽ không làm khó dễ.
“Được.”
Minh Thù lấy di động ra gọi cho giám đốc Thượng.
Giám đốc Thượng ở bên kia nghe Minh Thù nghiêm túc muốn dạy đàn em, lại vui vẻ hớn hở khen cô vài câu, biểu hiện ở lại bao lâu cũng không vấn đề gì.
Sắc mặt Ngụy Tự khó coi, móng tay bấm vào thịt, cô không có cảm giác gì.
Minh Thù cúp điện thoại liếc mắt nhìn Ngụy Tự bên kia, cô mím môi cười, tức không?
Ngụy Tự: “…”
Người phụ nữ này…
Cô ta cố ý.
“Ngụy Tự, còn việc gì sao?” Tô Nam Phong thấy Ngụy Tự vẫn chưa đi, hỏi một tiếng.
“Không có…”
Đáy lòng Ngụy Tự sợ hãi, không dám gây sự với Minh Thù, lúc này không cam lòng ấm ức liếc nhìn Tô Nam Phong, lúng túng rời đi.
Ngụy Tự không đi ra xa, đang ở bên ngoài chụp ảnh.
Tô Nam Phong chủ động đi hỗ trợ Minh Thù, nếu hắn cứ ở đây, càng lúng túng hơn.
Dư Tiểu Hàn mới nổi trong giới giải trí như vậy, có thể làm nhân vật trang bìa cho tạp chí Tân Ngữ, coi như là tiến một nấc thang.
Tâm trạng Dư Tiểu Hàn không tốt, hiệu quả chụp không thể tốt được.
Tô Nam Phong rất lo lắng, mang đồ đạc đã sửa soạn xong qua đây, Dư Tiểu Hàn chỉ coi Tô Nam Phong như người xa lạ, lịch sự lại xa cách nói cám ơn.
Trong lúc nhất thời Tô Nam Phong không tìm được đề tài đang chuẩn bị rời đi, Dư Tiểu Hàn đột nhiên lên tiếng.
“Sao cô ấy cứ nhìn tôi thế?”
Đương nhiên cô biết Minh Thù, lần trước chụp ảnh tuyên truyền rất đẹp, còn có người dò hỏi cô người chụp ảnh là ai, có điều khi đó cô không biết, chỉ biết cô ta tên là Giang Kiều.
Lại sợ đắc tội với người ta, nên nói là không quen là do đoàn làm phim tìm đến.
Nhưng từ lần nghỉ ngơi vừa rồi, cô ta cứ nhìn cô mãi.
Tô Nam Phong cũng không biết Minh Thù đang nhìn gì, hình như cô đang nhìn Dư Tiểu Hàn lại giống như là thả tầm mắt sang bên cạnh, thực tế không nhìn gì cả.
Tô Nam Phong đang định đi qua hỏi một chút, liền thấy Minh Thù đứng dậy rời khỏi phòng chụp ảnh.
Một lúc sau cô cầm một túi lông vũ màu đen tiến lại, bảo thợ trang điểm trang điểm lại cho Dư Tiểu Hàn một lần nữa, sau đó cắm lông vũ lên vành mũ của cô ta.
“Nào, bắt đầu.”
Dư Tiểu Hàn nhìn mình trong gương một chút, tinh thần cô vốn không tốt lắm, cho dù trang điểm thì da mặt cũng không thể che giấu được vẻ mệt mỏi của cô.
Cũng không biết vì sao, mấy cái lông vũ này như là có một loại ma lực thần kỳ.
Lúc này tuy người trong gương nhìn qua vẫn không có tinh thần gì, nhưng lại có cảm giác hơn người lúc nãy nhiều.
Cô gái rất chán chường.
Nhưng cũng không phải kiểu không có cảm xúc…
Có một loại cảm giác không nói nên lời.
“Lát nữa không cần tạo quá nhiều biểu cảm… chỉ cần giữ như cô bây giờ… không có tinh thần là được.” Minh Thù cầm máy ảnh đi về phía trước.
Dư Tiểu Hàn: “…”
Đáy lòng Dư Tiểu Hàn có chút áy náy, tâm trạng của cô ta ảnh hưởng đến công việc của người khác.
Cho nên cô ta cố gắng phối hợp với Minh Thù. Do đó những bức ảnh tiếp theo chụp rất thuận lợi.
Minh Thù chụp xong bức cuối cùng buông cánh tay xuống, cô đưa máy cho trợ lý.
Dư Tiểu Hàn đến phòng hóa trang tháo trang sức, thay quần áo rồi rời đi, từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn Tô Nam Phong một cái.
Tô Nam Phong nhân lúc mọi người thu dọn đồ đạc, hỏi Minh Thù về một bức ảnh.
Vốn dĩ ảnh chụp kiểu này không thể cho người khác xem, nhưng Tô Nam Phong là một nam chính rất chính trực lại có đồ ăn vặt bảo đảm, Minh Thù liền đưa cho hắn.
Minh Thù vừa đưa hắn, vừa nói: “Cậu rất giống tên biến thái.”
Tô Nam Phong: “…”
Một lúc sau Tô Nam Phong mới nói: “Tôi muốn giữ lại tất cả khoảnh khắc tươi đẹp của cô ấy.”
“Thứ cậu lưu lại là thời gian, không thể ngăn được thời gian trôi.” Minh Thù vỗ vỗ vai hắn, nhấn mạnh: “Thời gian tươi đẹp rất ngon, lát nữa mua cho tôi một phần.”
Tô Nam Phong: “…”
-
Minh Thù có trợ lý, chỉnh sửa ảnh đương nhiên không cần ra tay, giám đốc Thượng phải xem trước một chút, Minh Thù bảo trợ lý đưa đến cho giám đốc Thượng.
Ai ngờ đi chưa được mấy phút, giám đốc Thượng và trợ lý đều quay trở lại.
Vẻ mặt giám đốc Thượng không tốt lắm, nét mặt trợ lý sợ hãi, đang cầm máy ảnh lạnh run.
“Giang Kiều, cô theo tôi một lát.” Thượng tổng nhăn mày gọi Minh Thù.
Minh Thù liếc nhìn trợ lý, trợ lý sợ hãi chỉ vào máy ảnh lại lắc đầu với Minh Thù.
Có lẽ mình biểu đạt không rõ lắm, trợ lý có chút lo lắng.
Minh Thù cũng lười đoán, đứng dậy theo giám đốc Thượng đến phòng bên cạnh.
“Giang Kiều, sao trong máy ảnh không có gì cả? Ảnh cô chụp đâu?”
Giám đốc Thượng hỏi rất thẳng thắn, giọng nói vẫn khá ổn, không có giận dữ.
Trợ lý cầm máy ảnh xuống dưới tìm hắn, nhưng bên trong không có lấy một tấm liên quan đến Dư Tiểu Hàn.
Vừa rồi trợ lý khoa tay múa chân có lẽ chính là chỉ không có ảnh.
Trước đó cô còn đưa cho Tô Nam Phong, chắc chắn không chọn nhầm nút xóa, sao lại không thấy?
Minh Thù bảo trợ lý đưa máy ảnh tới, cô tự mình kiểm tra một lượt, bên trong đúng thật không có bất kỳ tấm nào liên quan đến Dư Tiểu Hàn.
“Việc này cô nói thế nào?”
Minh Thù ngẩng đầu liếc nhìn giám đốc Thượng: “Tôi chắc chắn có chụp.”
Giám đốc Thượng gật đầu: “Tôi không nói cô không chụp, nhưng giờ ảnh chụp đâu?”
Tuy Dư Tiểu Hàn không phải đại gia máu mặt gì, hẹn lại thời gian chụp cũng được, nhưng tình huống như vậy sẽ không để lại ấn tượng không chuyên nghiệp với người khác, điều này rất bất lợi đối với Tân Ngữ.
Minh Thù hỏi trợ lý: “Vừa rồi anh gặp ai?”
“Tôi… Tôi trực tiếp tìm giám đốc Thượng. À, lúc ở cửa thang máy có gặp một cô gái… tôi cũng không biết tên gì, cô ta đau chân, tôi liền dìu cô ta xuống dưới, sau đó tôi đi tìm giám đốc Thượng.” Trợ lý nói rất gấp.
Minh Thù lại hỏi: “Máy ảnh có rời khỏi tầm mắt của anh không?”
Trợ lý nói: “Ờ… Lúc đó phòng làm việc của cô ta không có thuốc, tôi đến phòng bên cạnh mượn lúc tìm thuốc có chậm trễ một chút. Nhưng lấy thuốc về cũng không thấy cô ta đâu, tôi liền để thuốc ở đó, cầm máy ảnh rời đi.”
Giám đốc Thượng nghe ra vài phần ý tứ, hắn nghi ngờ hỏi: “Ý cậu là, có người đã xóa đi?”
“Nếu không giám đốc Thượng cho rằng ảnh tự mọc cánh bay đi sao? Sau thời kỳ kiến quốc không cho phép thành tinh.”
Dừng một lát, Minh Thù nói tiếp: “Người là của công ty các người, giám đốc Thượng kiểm tra máy quay giám sát đi.”
Sắc mặt giám đốc Thượng còn khó coi hơn cả vừa rồi, người của công ty lại có thể làm ra chuyện này?
Giám đốc Thượng lập tức gọi điện gọi người kiểm tra máy quay.
Cũng như lời kể của trợ lý, ở cửa thang máy hắn gặp một nhân viên, đưa cô ta về phòng làm việc.
Trong phòng làm việc không có máy quay, nhưng có thể thấy được thời điểm trợ lý rời khỏi phòng làm việc, đúng thật không mang máy ảnh theo.
Mà một phút sau nhân viên kia đã được một người vội vã gõ cửa gọi đi, dường như xảy ra việc gấp gì cần cô ta xử lý.