# Tin hot ngành giải trí: Nữ hoàng thị phi Khương Niệm là một diễn viên xuất sắc. #
“Bốp!”
Minh Thù vừa mở mắt ra đã bị âm thanh này làm cho thót tim. Cô nhìn theo hướng âm thanh vang tới theo bản năng, lọt vào trong tầm mắt là cảnh tượng ngập hương vị cổ xưa, hai người mặc trang phục cổ trang đang đứng ở chính giữa.
Phía ngoài khung cảnh cổ xưa đó có vô số máy móc đang vây quanh họ.
Đóng phim à!
Trong đầu Minh Thù đột nhiên nảy ra mấy từ này.
“Đạo diễn, thật ngại quá, có thể làm lại lần nữa được không?” Âm thanh nũng nịu vang lên, là cô gái mặc trang phục đỏ thẫm lên tiếng, cô ta có chút đắc ý nhìn người vừa rồi bị mình đánh.
“Làm lại lần nữa.” Đạo diễn chẳng tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn hô quay lại.
Mọi người không còn cách nào khác đành phải làm lại.
Minh Thù nhìn quanh bốn phía, trên người cô cũng mặc phục trang dày nặng giống như thế.
Cô có chút mơ hồ.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm gì?
“Chị Khương Niệm, có vẻ bọn họ vẫn còn phải quay thêm một lúc nữa, hay là chị quay về phòng nghỉ đi khi nào đến lượt chị em sẽ gọi?” Đột nhiên có một người ghé sát vào cô, nhỏ giọng đề nghị.
Là một cô gái khuôn mặt trắng trẻo, giọng nói êm tai, trên người mặc một bộ quần áo thể thao, trên tay đang cầm ly nước, kịch bản và điện thoại.
Minh Thù bưng trán, khẽ gật đầu.
Tình hình có chút phức tạp, phải bình tĩnh.
Minh Thù theo cô gái quay về phòng nghỉ sau đó đi ra ngoài cài cửa lại. Trong phòng không có ai ngoài cô, Minh Thù nhìn quanh bốn phía, nhớ lại chuyện lúc nãy.
Phải rồi, lúc cô đang bị một đám tiểu yêu truy đuổi, đột nhiên bị một hệ thống tự xưng là Hài Hòa Hiệu gì đó kéo vào một không gian tràn đầy mây trắng, bla bla giảng cho cô một đống thứ không thể hiểu được.
Nói tóm lại là vì một nguyên do nào đó mà thế giới tiểu thuyết đột nhiên xuất hiện vai chính giả, là những người được hồi sinh xuyên không có ý đồ muốn thay đổi vận mệnh. Nhiệm vụ của cô là đi đến các thế giới khác nhau để thu thập giá trị hận thù của những người này, khi giá trị hận thù của họ đạt tiêu chuẩn sẽ khiến cho những kẻ giả làm vai chính này trở thành người thường, trả lại trạng thái bình thường cho thế giới tiểu thuyết.
Nghe thì có vẻ rất cao siêu nhưng có liên quan gì đến cô cơ chứ?
Những lúc như thế này cô thà chết chứ không chịu đồng ý nhưng Hài Hòa Hiệu vẫn cứ mặt dày lấy lý do cô có thể chạy vào thế giới tiểu thuyết để trốn lũ tiểu yêu kia thuyết phục được cô.
Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chủ yếu để cô thỏa hiệp, chủ yếu là bởi vì cô nghĩ có thể trải nghiệm nhiều cuộc sống khác nhau, nghe có vẻ rất ngầu, rất kích thích và cũng hết sức vui nhộn.
Cho nên cô đã tới.
[Ký chủ, có tiếp nhận cốt truyện không?] Âm thanh lúc trước lại đột nhiên chậm rãi vang lên, nghe không rõ là nam hay nữ.
Minh Thù đưa mắt nhìn xung quanh, âm thanh kia vang lên trong đầu cô, dường như bản thân cô nhận được một kỹ năng rất lợi hại nào đó.
Cô tìm một chỗ trống trong phòng rồi ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Cuộc sống đầy sự kích thích sắp bắt đầu rồi.
Đây là một quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh giới giải trí.
Nữ chính giả tên là Ninh Khả Thanh, cô ta được hồi sinh. Kiếp trước Ninh Khả Thanh bước chân vào giới giải trí đã được đại gia bao, đại gia của cô ta có địa vị rất lớn, cũng rất hào phóng với cô ta.
Thế nhưng Ninh Khả Thanh lại không thích những ông lớn có tiền có thế, mà lại thích một minh tinh mới nổi tên là Tưởng Tư. Vì Tưởng Tư mà Khả Thanh đắc tội với kim chủ của mình, cuối cùng Tưởng Tư lại đi theo một người khác.
Sau khi hồi sinh Ninh Khả Thanh quyết tâm bám lấy kim chủ, từ đó bước vào con đường trả thù dữ dội của mình.
Thân thể này của cô tên là Khương Niệm, là chị đại nổi danh tai tiếng trong giới giải trí.
Đúng vậy, chính là chị đại tai tiếng.
Scandal tình ái của cô cứ ba ngày lại có một chuyện nhỏ, năm ngày lại có một chuyện lớn. Đại đa số minh tinh nam trong giới đều dính scandal với cô, tuy nhiên những tin đồn này cuối cùng cũng tự biến mất.
Lúc mười lăm tuổi, nguyên chủ bước vào giới giải trí, cô biết thế nào là vừa phải, tuy rằng có chút tin đồn tình cảm với các minh tinh nam nhưng cô chưa từng làm chuyện gì quá giới hạn cho nên người ta cũng chỉ biết dựa trên những tin đồn đó mà viết về cô. Nhưng tin đồn về cô quá nhiều, ngược lại làm hoa mắt người xem, làm cho họ không biết tin ai, cuối cùng cũng chỉ coi như mấy tin tức thường ngày mà thôi.
Nguyên chủ là người nhanh nhẹn xử sự rất khôn khéo, cho nên trong tay cô có rất nhiều biện pháp xử lý rắc rối.
Ninh Khả Thanh trước khi hồi sinh không hề có mối liên quan gì đến nguyên chủ nhưng sau khi Ninh Khả Thanh hồi sinh dường như tràn đầy sự hận thù với giới giải trí. Nguyên chủ chẳng qua mới chỉ chụp ảnh chung với kim chủ của cô ta, cô ta đã cảm thấy nguyên chủ muốn cướp kim chủ của mình.
Sau đó nguyên chủ liền bị chèn ép khắp mọi mặt.
Nơi nào có nguyên chủ tham dự Ninh Khả Thanh nhất định sẽ tham dự, sau đó cố tỏ ra xinh đẹp hơn người nhằm thu hút mọi sự chú ý vào cô ta.
Ninh Khả Thanh trước mặt kim chủ một kiểu, sau lưng kim chủ lại một kiểu khác. Lần nào cô ta cũng canh lúc có mặt phóng viên hoặc người khác để giở trò hãm hại khiến cho nguyên chủ không ít lần chịu thiệt.
Cuối cùng cô ta trở thành người bị hại, còn nguyên chủ trở thành đối tượng bị mọi người thóa mạ.
Kiếp này cô ta có kim chủ bảo vệ, nguyên chủ không đấu lại được cô ta, từ một nữ hoàng thị phi rơi xuống thành một ả diễn viên tầm thường không biết xấu hổ.
Nguyên chủ không nhận được kịch bản nào, còn bị mọi người chửi rủa, ra khỏi cửa là gặp phải anti-fan sỉ nhục. Cô dần dần ít ra ngoài, mắc bệnh trầm cảm, cuối cùng tự sát mà chết.
Trong giới giải trí muôn màu muôn sắc này thông tin thay đổi nhanh đến chóng mặt, cơ bản không ai nhớ đến nguyên chủ. Mà Ninh Khả Thanh lại một đường thuận lợi, trở thành người chiến thắng, gặt hái được cả sự nghiệp lẫn tình yêu khiến cho người ngoài ao ước.
Nhưng bởi vì Ninh Khả Thanh mà toàn bộ nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.
Minh Thù tiếp thu xong ký ức, day day thái dương đau nhức vì lượng tin tức quá nhiều, đôi mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại.
Cuộc sống của người khác...
Bắt đầu rồi sao?
Quả thật rất khiến người ta mong đợi.
Hiện tại Ninh Khả Thanh mới vừa hồi sinh, nguyên chủ và cô ta bắt đầu quen biết từ bộ phim này.
Hai người bên ngoài lúc nãy đều không phải là Ninh Khả Thanh, cô ta được kim chủ đưa vào đoàn bằng cách đi cửa sau nhưng kỹ thuật diễn của cô ta rất bình thường, sau khi hồi sinh mới bắt đầu rèn luyện. Lúc này hẳn là đang ở chỗ nào đó tập luyện kỹ thuật diễn rồi.
Dựa theo cốt truyện, cảnh phim tiếp theo là cảnh mà cô và Ninh Khả Thanh diễn với nhau.
Minh Thù quay đầu đối diện với hình bóng trong gương. Đó là một khuôn mặt cực kỳ diễm lệ, chỉ cần đứng một chỗ là có thể làm cho người ta không rời mắt được, mọi ánh sáng như tập trung toàn bộ về phía cô. Vẻ đẹp khi cô mỉm cười lại càng khuynh quốc khuynh thành thêm nữa.
Đây là Khương Niệm, nữ hoàng thị phi giới giải trí, đồng thời cũng là nữ thần giới giải trí.
Mỹ nhân như vậy, ai nhìn mà không rung động chứ?
Minh Thù tự hào sờ sờ mặt một lúc rồi đứng dậy cởi bỏ bộ phục trang dày cộp.
“Cốc cốc.” Ai đó gõ cửa phòng nghỉ.
“Vào đi.” Minh Thù mặc áo khoác vào, khóe miệng hơi nhếch lên mỉm cười. Gương mặt đó càng thêm xinh đẹp tươi tắn như hoa đào tháng ba sáng rực lóa mắt.
“Chị Khương Niệm, ơ sao chị đã thay thường phục rồi?” Người đi vào là cô gái vừa nãy, là trợ lý của nguyên chủ - Điền Viên.
Người đại diện không thể đi theo cô, cho nên bình thường đều là trợ lý Điền Viên đi theo Khương Niệm.
“Chị đói bụng.” Minh Thù cuốn một lọn tóc, cầm túi trên bàn lên, nói:
“Chúng ta ra ngoài ăn cái gì đi.”
“Nhưng...” Điền Viên hơi do dự:
“Chị Khương Niệm, lát nữa là tới cảnh diễn của chị rồi, đi ra ngoài bây giờ không hợp lý lắm! Hay là em ra ngoài mua cho chị? Chị muốn ăn gì?”
“Hơn nữa, chị Ái Lâm nói dạo này chị không được ăn nhiều, chị phải khống chế cân nặng chuẩn bị cho buổi thử vai phim Phiếu Miểu Sơn Trang vào tháng sau nữa“. Điền Viên nhỏ giọng nhắc nhở.
Minh Thù cơ bản không để ý đến lời nói của trợ lý, đi thẳng ra ngoài, cười cười nói: “Cảnh quay hôm nay không quay đâu, em cũng đừng quan tâm.”
“Hả? Tại sao ạ?” Điền Viên lập tức ngây ra:
“Nãy giờ em đều ở chỗ đạo diễn có thấy nói gì về việc không quay đâu, chị Khương Niệm, chậm thôi...”