Điền Viên cảm thấy thật khó hiểu, hôm nay chị Khương Niệm là lạ thế nào ấy.
Điền Viên và Minh Thù ra ngoài dạo một vòng, sau đó cô trợ lý nhỏ mới phát hiện chị đại của mình dường như không giống trước đây. Chị Khương Niệm thực sự rất dễ gần, nhưng chỉ khi ở chỗ đông người mới nở nụ cười chứ đâu kỳ lạ như bây giờ, lúc nào trên mặt cũng ẩn hiện nét cười tươi tắn.
Tuy rằng nhìn thoáng qua thấy rất bình dị gần gũi, nhưng…
Đáng sợ hơn là Minh Thù ăn rất nhiều khiến cho Điền Viên vô cùng hoảng sợ, cô nhất quyết ngăn Minh Thù lại: “Chị Khương Niệm, chị đừng ăn nữa, chị Ái Lâm mà biết sẽ đánh em chết mất!”
Điền Viên muốn giật lại chiếc bánh gato trên tay Minh Thù nhưng khổ nỗi cô lại thấp hơn rất nhiều, không tài nào chạm tay được vào chiếc bánh. Điền Viên tức đến phát khóc.
Người qua đường tò mò nhìn hai người.
Một cô gái nhỏ nhắn đang nhảy lên muốn giành lại chiếc bánh trong tay một cô gái khí chất rạng ngời, còn cô gái kia tay giơ thật cao mỉm cười nhìn cô bé nhỏ nhắn, không biết có phải là ảo giác hay không mà bọn họ lại cảm thấy hai người giống như một đôi tình nhân đang đùa giỡn.
Khi nãy dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Điền Viên, Minh Thù mới mang kính râm nhưng không đeo khẩu trang vì cô còn phải ăn.
Cũng có một vài người có vẻ đã nhận ra cô.
“Không ăn thì chị sẽ chết mất.” Minh Thù giữ đầu Điền Viên không cho cô bé nhảy lên nữa:
“Chỉ cần em không nói cho chị Ái Lâm biết là được, chị ăn nốt miếng cuối cùng này thôi. Em đừng ồn ào nữa không chút nữa mọi người kéo hết đến bây giờ.”
Điền Viên lập tức quay đầu nhìn bốn phía, thấy không ít người đều đang quan sát hai người, thậm chí có người rục rịch dự định bước tới.
Điền Viên khóc không thành tiếng, vẻ mặt ai oán: “Chị Khương Niệm, chị đã nói miếng cuối cùng rất nhiều lần rồi!”
Cuối cùng Điền Viên đành nản lòng đi theo Minh Thù đã ăn uống no nê quay về phim trường, cô đã đoán trước được cảnh tượng chị Ái Lâm sẽ trừng phạt mình như thế nào, thật đáng sợ!
Vừa bước vào phim trường đã thấy chỗ cảnh quay lúc nãy tụ tập rất nhiều người, Minh Thù miệng cắn một cây kem chẳng mảy may quan tâm đến sự việc gì ở bên đó, dường như sự việc náo nhiệt bên kia còn không bằng cây kem của cô.
Điền Viên rất sợ hình ảnh này bị người khác chụp lại vội vàng giật lấy cây kem trong tay cô, nghiêm túc nói: “Chị Khương Niệm, chị đừng ăn nữa! Chị mà ăn nữa là em gọi ngay cho chị Ái Lâm đấy.”
Minh Thù nhìn cây kem chỉ còn một nửa, nỗ lực thuyết phục Điền Viên: “Nhà nước bây giờ đang khởi xướng chính sách tiết kiệm không thể lãng phí được, chị đã ăn một nửa rồi ăn thêm một nửa nữa cũng không sao đâu.”
Hiển nhiên Điền Viên biết tỏng Minh Thù, nhanh chóng quăng que kem vào thùng rác.
Điền Viên làm xong mới phát hiện mình có hơi quá, sợ hãi nhìn về phía Minh Thù nhưng mà ánh mắt Minh Thù chỉ nhìn vào thùng rác, căn bản không để ý đến Điền Viên.
Điền Viên siết chặt điện thoại, cảm thấy chị Khương Niệm thật sự rất kỳ quái.
Có nên gọi cho chị Ái Lâm không nhỉ?
“Chuyện này không xong với tôi đâu.” Vòng vây phía trước tản ra hai bên. Sau âm thanh bén nhọn đó, người phụ nữ đánh người lúc nãy từ bên trong đi ra, lửa giận ngút trời, trên người cô ta bị dính bẩn trông có vẻ hơi nhếch nhác.
Ngay sau khi cô ta ra ngoài, một cô gái mặc váy trắng từ bên trong chạy ra đuổi theo, vẻ mặt rất oan ức: “Chị Mạn Mạn, em không có cố ý.”
Tống Mạn đột ngột dừng bước, xoay người lại chỉ vào cô gái kia, thần sắc hung dữ: “Ninh Khả Thanh, đừng tưởng là tôi không biết cô vào đây như thế nào, ai mà biết được cô có cởi sạch quần áo bò lên giường của ai đó hay không, tôi sẽ không để cô yên đâu.”
Chính là nữ chính giả Ninh Khả Thanh.
Sau khi hồi sinh, Ninh Khả Thanh luôn giả vờ là một bông hoa sen thanh khiết, giả vờ ngây thơ ngấm ngầm xử lý những người kiếp trước đã đắc tội với cô ta.
“Chị Mạn Mạn, sao chị lại có thể nói như vậy chứ, em chỉ là lỡ tay làm bẩn phục trang của chị thôi mà.” Ninh Khả Thanh oan ức giải thích:
“Vừa nãy mọi người cũng thấy rõ, em không có cố ý, em xin lỗi, em xin lỗi.”
“Cô không cố ý ư?” Tống Mạn tức giận ngút trời:
“Ninh Khả Thanh, cô giả bộ vô tội làm gì, giả vờ cho ai xem?”
Tuy rằng trên mặt Ninh Khả Thanh hiện rõ vẻ vô tội nhưng đáy mắt lại tỏ ra ý xem thường khinh miệt. Tống Mạn nhìn thấy rất rõ, cô vô cùng tức giận bước tới định đánh Ninh Khả Thanh.
Người phụ nữ đáng ghét này khiến cô tức chết đi được.
Ninh Khả Thanh giả vờ yếu ớt mong manh nhưng rõ ràng cô ta cố ý đi tới để Tống Mạn đánh, mọi người xung quanh nhất định sẽ trách móc Tống Mạn mà thương xót cho Ninh Khả Thanh.
Quả là nham hiểm!
Cuối cùng Minh Thù cũng buông tha cho thùng rác, bước tới chỗ chiến trường hỗn loạn bên kia.
“Chị Khương Niệm, chị Khương Niệm!” Điền Viên sợ hãi run rẩy:
“Lúc này chị qua đó làm gì?”
Minh Thù híp mắt cười khẽ, đương nhiên là trẫm đi thêm dầu vào lửa rồi.
Cô thuận tay cầm một chai nước ép hoa quả chưa khui ở gần đó vặn nắp, còn thong thả uống một ngụm. Sau đó trong lúc hỗn loạn nắm vai Tống Mạn nhẹ nhàng đẩy sang một bên, hất chai nước ép lên người Ninh Khả Thanh.
Không khí đột nhiên im lặng lạ thường.
Mùi nước cam tràn ngập xung quanh, váy trắng của Ninh Khả Thanh ướt sũng lộ ra bộ đồ lót bằng ren bên trong.
Ninh Khả Thanh bị hất nước đột ngột ngây người ra một lúc lâu mới phản ứng khoanh tay che ngực.
Minh Thù còn dư nửa chai nước nhét vào tay của Tống Mạn cũng đang hóa đá, khóe miệng khẽ cười: “Cô ta làm bẩn đồ của cô phải không, cô làm bẩn lại đồ của cô ta là xong, cãi vã ồn ào làm gì.”
Cái này...
Đúng là rất đơn giản nhưng hơi thô bạo.
Thế nhưng Khương Niệm lão đại, chuyện này thì có liên quan gì đến cô chứ?
Mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, đây vốn dĩ là tranh chấp của Tống Mạn và Ninh Khả Thanh. Tống Mạn là diễn viên hạng một, Ninh Khả Thanh chỉ là diễn viên hạng ba nhưng sau lưng cô ta có người chống đỡ, cho nên tất cả mọi người đều không muốn đắc tội.
Hai người kia cãi nhau, bọn họ cũng chỉ có thể can ngăn mang tính tượng trưng.
Nhưng Khương Niệm thì khác, cô hiện tại đã là lão đại trên cả diễn viên hạng một, tùy tiện nói một câu sẽ có vô số kịch bản đưa tới tay cô. Một lão đại như thế tại sao lại nhúng tay vào chuyện này chứ?
Rõ ràng là cố ý làm lớn chuyện!
“Chị Khương Niệm, em đâu có đắc tội với chị chứ?” Ninh Khả Thanh cắn môi dưới, nước mắt trong suốt đọng ở khóe mắt, cô ta tỏ ra hết sức đáng thương.
Quả thật Ninh Khả Thanh không nhớ mình đã đắc tội với cô gái này lúc nào, kể cả kiếp trước cũng không có qua lại gì mấy.
Người phụ nữ này khéo léo, làm việc khôn ngoan. Khương Niệm không bao giờ kiếm chuyện với người khác dù chỉ là một tiểu minh tinh.
Ninh Khả Thanh không biết tại sao hôm nay cô ta đột nhiên lại lấy nước hắt vào mình.
“Cô làm phiền đến tôi.” Minh Thù mỉm cười trả lời câu hỏi của Ninh Khả Thanh, rất nhanh diễn xuất của một diễn viên gạo cội được bộc lộ:
“Với lại cô có biết một giờ của tôi là bao nhiêu tiền không? Các người ở chỗ này cãi nhau làm lãng phí thời gian, lãng phí bao nhiêu tiền của tôi? Tiền tài là thời gian, thời gian là sinh mạng, các người đang lãng phí sinh mạng của tôi.”
Mọi người: “...”
Không nghiêm trọng đến mức như vậy chứ.
Hiển nhiên Minh Thù còn muốn nói nghiêm trọng hơn nhưng Ninh Khả Thanh đã nhanh hơn cô một bước: “Xin lỗi chị Khương Niệm, làm phiền đến chị em thật sự xin lỗi, em không có cố ý.”
Việc này vốn là Minh Thù động thủ trước, giờ Ninh Khả Thanh lại chủ động xin lỗi, đặt mình ở thế yếu như vậy thì người khác sẽ nghĩ Minh Thù ỷ thế hiếp người.
Rất lợi hại, sau khi hồi sinh cô ta rõ ràng là thông minh hơn nhiều.
Minh Thù nở một nụ cười tươi hơn nữa, vỗ vỗ Tống Mạn còn đang ngẩn ngơ, đổ thêm một ít dầu sôi vào lửa: “Đừng có nói mấy lời hung dữ, vô ích thôi. Có thù thì phải đáp trả thích đáng, không trả được thì chờ đến lần sau.”