Minh Thù rời khỏi phòng học đi về phía cổng trường.
“Thư Nhiên!”
Thư Tuyết đứng tại nơi hẻo lảnh ít người gọi cô lại.
“Cô đi theo tôi, tôi có lời muốn nói cùng cô.”
“Tiểu khả ái, tôi không có gì muốn nói với cô.” Minh Thù mang theo cặp sách tiếp tục đi về phía cổng trường.”
Đồ ăn vặt đáng yêu trẫm còn chưa ăn xong, lại muốn trẫm đi theo ngươi?
Xem xét ngươi không có ý tốt, trẫm mới không đi!
Tiểu... Tiểu khả ái?
Thư Tuyết ước chừng là bị cách xưng hô thế này làm cho cứng đờ.
Chờ Minh Thù đi thật xa, cô ta mới lấy lại tinh thần.
“Thư Nhiên!” Thư Tuyết cắn răng, đuổi theo ngăn cô lại: “Cô không được đem những việc kia nói cho bạn cùng lớp.”
Đường đi bị cản.
Minh Thù đành phải dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Thư Tuyết: “...”
Chuyện gì, cô không rõ ràng sao?
Tiện nhân này hẳn là cố ý!!
Ghê tởm!
“A...” Minh Thù cố ý kéo dài âm: “Chuyện bị tôi đuổi đi sao?”
Tiểu khả ái chính là đang tức giận, mặc dù không có tác dụng gì.
Nhưng làm một nhân vật phản diện hợp pháp, cô phải có giác ngộ đắc tội toàn bộ vũ trụ, đây mới là người làm đại sự!
“Cô...”
Cảm giác nhục nhã không ngừng xông lên đầu, ngọn lửa phẫn nộ của Thư Tuyết càng bùng lên.
Cô ta hít thở sâu một hơi, cảnh cáo nói: “Nếu cô dám nói lung tung, cô sẽ biết tay.”
Bạn học đều biết cô ta là thiên kim hào môn, nếu như bị người ta biết những vật kia kỳ thật đều là của người khác, cô ta làm sao có thể tiếp tục ở lại trường học?
Tuyệt đối không thể để người ta biết.
Minh Thù dắt khóe miệng cười: “Hiện tại tôi liền có thể cho cô đẹp mặt.”
Minh Thù đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay cô ta.
Con ngươi Thư Tuyết co rút lại, mang theo vẻ kinh hoảng giãy dụa: “Cô muốn làm gì?”
Bàn tay tinh tế lúc này lại giống kìm sắt, hoàn toàn không tránh thoát được.
“Để cô trở nên thật đẹp.”
Thư Tuyết còn chưa kịp lý giải ý tứ của câu nói này cả người liền bay lên không, trời đất quay cuồng sau đó đập xuống đất.
“A —— “
Cô ta đau đớn kêu thành tiếng.
Học sinh phía xa nghe thấy động tĩnh liền dồn dập chạy về phía bên nãy
Minh Thù vỗ vỗ tay, đem cặp sách hất lên vai: “Tiểu khả ái, khi tức giận sẽ xinh đẹp nhất, cố lên nha!”
Thư Tuyết đau đến không chịu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thù rời đi.
-
Ngày thứ hai Minh Thù liền nghe thấy không ít người truyền tai nhau việc cô có bệnh tâm thần.
Không chỉ là lớp cô, ngay cả các lớp sát vách cũng đã nghe nói.
Nhìn thấy cô liền đi vòng qua.
Minh Thù phát hiện cô đến nhà ăn cũng không cần xếp hàng, mua đồ ăn vặt cũng không cần xếp hàng liền quả quyết tiếp nhận thiết lập mới của mình.
Thư Tuyết vốn cho rằng Minh Thù sẽ bị những lời đồn đãi này làm cho không chịu nổi.
Ai biết cô còn trải qua rất vui vẻ...
Thế giới của người điên, cô ta không hiểu rõ.
Mọi người đều chú ý việc Minh Thù có bệnh, chuyện của Thư Tuyết liền ít người chú ý hơn hẳn.
Bởi vì sợ bạn học nghi ngờ nên mấy ngày nay cô ta đều để Thư Hàng đưa tới.
Chiếc xe chưa từng xuất hiện đưa đớn, trong lúc nhất thời thật thật giả giả mọi người cũng không phân rõ.
Quần chúng ăn dưa chỉ coi là ân oán hào môn.
“Tuyết nhi tan học chúng ta đi dạo Tinh Quang SHOW đi, nghe nói có kiểu mới.”
“Tôi... Có chút việc, khả năng...” Thư Tuyết chần chờ không muốn đi.
“Ai nha Tuyết nhi, chúng ta rất lâu rồi đều không có đi, đi nha, hôm qua tôi đi ngang qua nhìn thấy kiểu mới rất đẹp, tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu.”
Thư Tuyết không muốn để cho người ta hoài nghi, chỉ có thể đồng ý.
Cô ta âm thầm tính số dư còn lại của mình, chỉ cần không mua quá đắt hẳn là sẽ đủ.
Tan học Thư Tuyết liền theo mấy bạn học kia rời đi.
Minh Thù ngồi xe về nhà.
Trên đường trì hoãn một hồi, về tới liền đúng giờ cơm.
Minh Thù ném cặp sách vào phòng khách, phanh một cái nện vào thứ gì đó.
Bước chân đang tiến vào phòng bếp chợt dừng lại, cô quay đầu nhìn lại.
Trên ghế sô pha có một nam nhân đang ngồi, cặp sách bị một tay hắn chặn lại, ống tay áo được xắn lên lộ ra một đoạn cánh tay thật đẹp.
Nam nhân an tĩnh ngồi một bên, nếu như không phải thanh âm cặp sách rơi xuống không đúng, có lẽ cô cũng không phát hiện được.
“Tiểu thư.” Dịch Kiều từ trên lầu đi xuống: “Cháu đã về.”
Hai tay Minh Thù cắm vào trong túi áo khoác, nhìn nam nhân trên ghế sô pha: “Tại sao hắn lại ở chỗ này?”
“Là như vậy tiểu thư, không phải chú muốn tìm gia sư dạy kèm tại gia cho cháu sao? Vừa vặn Tuyên Ca đang rảnh sẽ làm gia sư cho cháu, tiểu thư yên tâm, hắn tuyệt đối có thể dạy cháu.”
“Gia sư?” Minh Thù ý vị không rõ cười lên, Dịch Kiều còn tưởng rằng cô muốn cự tuyệt, ai biết cô liền đáp ứng: “Tốt.”
Tuyên Ca buông cặp sách xuống, chỉ một góc nghiêng kia cũng đã phác hoạ ra gương mặt tuyệt đẹp của hắn.
Biểu hiện không lộ vẻ băng lãnh, khóe môi thậm chí có một đường cong nhỏ xíu làm cho người ta thấy chính là loại cảm giác lười nhác, hững hờ tùy ý.
Mặc dù như thế.
Minh Thù cũng không cảm giác được hơi ấm trên người hắn.
Khí chất lạnh lùng xa cách thực chất là từ bên trong phát ra.
Hắn cũng không có đáp lời.
Giống như chuyện lúc này bọn họ nói không có quan hệ gì với hắn.
Minh Thù ăn cơm tối xong đi đến phòng khách, đem cặp sách từ bên cạnh nam nhân lấy tới: “Gia sư tiên sinh, lên lầu thôi?”
Tuyên Ca thuận thế đứng dậy.
Hai người có độ cao khá chênh lệch, hắn cúi đầu, lười nhác nhìn cô: “Dẫn đường.”
Minh Thù: “...”
Cao thì giỏi lắm a!
Minh Thù từ từ lên lầu.
Vẫn là tầng 4.
Thuỷ tinh bị bắn nát sớm đã đổi mới, không nhìn ra vết tích kia, cái đồng hồ bị rơi xuống cũng đã bị đem đi.
Căn phòng của tầng 2 cần thay đổi đồ dùng nên tạm thời Minh Thù không có chuyển xuống.
Căn phòng vốn cũng không lớn, Tuyên Ca tiến vào liền nhỏ hẹp hơn hẳn.
Tuyên Ca kéo cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, vươn tay về phía Minh Thù.
“Sách.” Thanh âm lạnh nhạt như trong ngọn núi Thanh Tuyền.
“Không mang về.” Minh Thù thẳng thắng dứt khoát.
Tuyên Ca chống khuỷa tay lên thành ghế, khoé môi lộ ra một đường cong, ánh mặt hững hờ rơi trên người cô.
“Cô cứu Tô Khấp.”
Minh Thù chớp mắt: “Tô vứt bỏ là ai? Ai lại lấy một cái tên như thế? Nhặt được a?”
“Người cô cứu vài ngày trước.”
Minh Thù tựa hồ nhớ tới là ai: “Hắn sao, tôi không muốn cứu hắn, tôi chỉ là không muốn liên lụy đến chính mình. Anh đến dạy tôi... Chẳng lẽ là vì thay hắn báo ân?”
“Hắn là Sát Thủ.”
Minh Thù vô tội gật đầu: “Cho nên?”
“Tôi biết hắn.”
“Ừm, sau đó thì sao?”
Tuyên Ca: “...”
Tuyên Ca đem một câu lặp đi lặp lại suy mấy lần, chậm rãi nói: “Cô không hiếu kỳ thân phận của tôi sao?”
“Gia sư đương nhiệm của tôi.”
Tuyên Ca nhìn chằm chằm Minh Thù.
Cô hẳn là rõ ràng mình là ai, nhưng cô lại không làm rõ...
Một lát sau, Tuyên Ca vươn tay: “Xin phối hợp.”
Ánh mắt Minh Thù rơi vào khớp xương trên ngón tay hắn, ngón tay thon dài như ngọc trúc, tay này... Hoàn toàn không giống như là tay đã giết người.
Cô vươn tay nắm chặt, nhướng mày cười yếu ớt: “Tôi sẽ phối hợp thật tốt.”
Ánh mắt va chạm.
Hai người đồng thời buông tay.
Tuyên Ca đưa tay thả trước người, một tay khác chồng phía trên.
Hắn hững hờ hỏi: “Chú Kiều nói tôi tên Tuyên Ca?”
“Không phải tên anh sao? Tôi cũng cảm thấy không giống tên anh.”
Tuyên Ca tựa hồ có chút hứng thú: “Cô cảm thấy tôi nên tên gì?”
“Trương Tam Lý Tứ Vương Nhị Ma Tử?”
“...”