Gia sư cái gì, Minh Thù chỉ là thuận miệng nói, căn bản không muốn học.
Nhưng cô vạn vạn không nghĩ tới.
Dịch quản gia như là thần nhân vậy.
Phảng phất biết cô sẽ không chuẩn bị gì, các loại tài liệu giảng dạy từ tiểu học đến cao trung đều chuẩn bị kỹ càng bào một phòng, mặc cho quân chọn lựa.
Tuyên Ca cầm mấy đề bài tiến đến.
“Cô làm trước một chút để tôi xem trình độ của cô.”
Minh Thù răng rắc răng rắc ăn khoai tây chiên, mười mấy giây sau liềm ôm khoai tây chiên chuyển đến trước bàn.
Chỉ có một cái ghế, Tuyên Ca liền cho cô ngồi, hắn đi tới trước cửa sổ đứng đấy.
Minh Thù cắn bút, trước tiên đem câu trả lời chính xác loại ra sau đó điền loạn một trận.
“Xong rồi.”
Tuyên Ca hoàn hồn đi qua cầm lấy bài thi.
Trong phòng có chút yên tĩnh.
Chờ Tuyên Ca xem hết tất cả bài thi, hắn trầm mặc đem bài thi phóng tới trước mặt cô.
“Cô làm sai hơn phân nửa.”
“Ừ... Cô đã rất cố gắng bài trừ câu trả lời đúng, nhìn đề thật giống thiểu năng.
“Đây là bài thi thứ nhất.”
Minh Thù: “...”
Cô liền nói làm sao lại đơn giản như vậy, còn tưởng trình độ dạy học của thế giới này chỉ như vậy...
Vân vân...
Đây không phải đề thi của lớp 10 sao?
“Tôi cũng chưa học cấp 2, không làm đúng cũng không có tội a!”
Trẫm nếu là đều làm đúng còn muốn ngươi gia sư làm gì?
Làm sai đáp án trẫm rất dễ dàng sao?!!
Tuyên Ca liếc nhìn cô một cái, một tay chống đỡ mặt bàn, bắt đầu giảng đề cho cô.
Hắn hơi hơi cúi đầu, ngón tay chỉ vào bài thi, thanh âm không nhanh không chậm.
Thời điểm hắn giảng bài mang theo điểm hững hờ lười nhác.
Cho dù là cách gần như vậy, Minh Thù cũng không ngửi được bất kỳ hương vị gì trên người hắn.
Giống như hắn là một vật thể mà không phải một người.
Sát Thủ sao....
Học bổ túc kết thúc vào tám giờ tối.
Dịch Kiều sắp xếp cho Tuyên Ca một căn phòng, sau này sẽ ở lại đây.
Dịch Kiều cùng Tuyên Ca rõ ràng có quan hệ “Không đứng đắn“.
Nhưng Minh Thù quan sát hai ngày cũng không nhìn ra cái gì.
Dịch Kiều cùng Tuyên Ca giao lưu rất ít, không phải chuyện gì quan trọng, hai người cũng đều không nói chuyện.
Tuyên Ca dù ở lại biệt thự nhưng không đến thời gian học bổ túc cũng tuyệt đối không lộ diện.
Tiểu yêu tinh lần này nhìn giống người... Kỳ thật bên trong một chút nhân tính cũng đều không có a.
-
Tuyên Ca không nghĩ đến nửa đêm tối như mực sẽ có người ngồi trên bậc thang.
Thời điểm hắn đi lên vừa vặn đụng phải.
Tuyên Ca theo bản năng kéo căng thân thể, nhanh chóng sờ đến súng sau thắt lưng.
Bọn họ đều không nhìn thấy biểu lộ của đối phương, trong bóng tối chỉ có hình dáng mơ hồ của hai người.
Hắn còn chưa mở miệng, người trên bậc thang đã lên tiếng trước: “Anh đi đường không tiếng động, là quỷ sao?”
Muốn hù chết trẫm thừa kế đồ ăn vặt của trẫm sao!
Tuyên Ca: “...”
Hơn nửa đêm ngồi ở chỗ này mới càng có khả nghi a!
Minh Thù vừa nói chuyện, đèn hành lang liền sáng lên xua tan bóng tối.
Tuyên Ca đứng dưới mấy bậc thang, ánh mắt Minh Thù trong nháy mắt liền rơi vào vết thương bị thấm bên hông hắn.
“Anh bị thương rồi?” Minh Thù cọ một chút đứng lên, hai bước liền vượt đến trước mặt hắn.
Tuyên Ca lui lại một bước, dáng người cao lớn vừa vặn ngang hàng với cô.
Hắn buông súng trong tay ra thuận thế che eo, che vết máu ướt đẫm kia laii.
Thần sắc không lộ ra nửa phần đau đớn, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.
“Vết thương nhỏ.” Hắn nói: “Tôi về phòng trước.”
Tuyên Ca dịch ra khỏi cô, đi về phía phòng của mình đi.
“Anh cũng đừng chết trong biệt thự của tôi.” Minh Thù nói: “Xử lý thi thể rất phiền phức.”
Tuyên Ca: “...”
“Sẽ không.”
Minh Thù đuổi theo hắn: “Làm sao anh biết sẽ không, vạn nhất treo thì sao? Cảnh sát sẽ hoài nghi là tôi xử lý anh thì làm sao bây giờ? Nếu không anh viết di thư đi!”
Tuyên Ca: “...” Cô có phải là ước gì hắn chết đi không?
Tuyên Ca đi đến phòng của mình, Minh Thù vẫn còn đi theo hắn.
“Thư Nhiên tiểu thư, cô đi theo tôi làm cái gì?”
“Tôi sợ anh chết bất đắc kỳ tử.”
“...”
“Tôi không sao.”
Minh Thù nhìn eo của hắn, màu đỏ thẫm so với vừa rồi càng lan ra nhiều hơn.
Tuyên Ca trầm mặc vài giây, đẩy cửa đi vào.
Phòng trong biệt thự Minh Thù đều nhìn qua, căn phòng này cùng trước đó cũng không có gì khác biệt, giống như không có người ở.
Tuyên Ca cởi áo khoác xuống, lộ ra một thân quần áo đen bên trong.
Hắn lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo, đưa cho Minh Thù: “Làm phiền Thư Nhiên tiểu thư.”
Minh Thù: “???”
Ngươi còn không khách khí!?
Tuyên Ca ngồi xuống, xốc vạt áo lên, vết thương kia giống như là bị thứ gì đâm, da thịt đều lộ ra bên ngoài toàn là máu.
Minh Thù mở hộp ra, bên trong có cồn khử trùng cùng công cụ xử lý đơn giản.
“Tại sao tôi lại phải giúp anh?”
“Tôi chết ở chỗ này không phải sẽ gây thêm phiền phức cho cô sao?” Tuyên Ca lấy câu trước đó của Minh Thù trả lại cho cô.
Minh Thù nhìn vết thương của hắn, ngồi xổm người xuống xử lý cho hắn.
Cồn đụng vào vết thương nhưng Tuyên Ca vẫn mặt không đổi sắc.
Minh Thù nhìn hắn mấy lần, hắn nhìn vào hư không, tựa hồ không cảm nhận được sự đau đớn.
“Việc các người làm đều nguy hiểm như vậy?”
Tuyên Ca rũ mắt xuống rơi vào trên khuôn mặt trắng nõn của Minh Thù.
“Còn tốt, bình thường sẽ không xuất hiện tình huống như hôm nay.”
Minh Thù ha ha một tiếng: “Đây là anh học nghệ không tinh, không có thực lực.”
Tuyên Ca: “...”
Hắn mấp máy môi khơi khô: “Cô không sợ?”
Nghề nghiệp của hắn, hắn làm chuyện này đến bây giờ hắn mang súng xuất hiện trước mặt cô, cô đều không sợ sao?
Người bình thường không phải là phản ứng như vậy.
“Tôi sợ chết.”
Tuyên Ca cũng không có nhìn ra được sự sợ hãi gì trên người cô.
Thật sự là một người kỳ quái.
Minh Thù ném bông gòn nhuộm máu trong tay đi, đắp thuốc, bắt đầu quấn băng gạc.
Băng gạc vòng qua hông của hắn, Minh Thù cần phải sát vào mới quấn được.
Minh Thù lượn quanh tầm vài vòng.
Cuối cùng cũng làm xong.
“Tôi cho anh biết...”
Thanh âm của Minh Thù ngừng lại, nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Tuyên Ca cũng nhìn theo, màn cửa đã che lấy không nhìn thấy cái gì.
Cơ hồ là đồng thời, Minh Thù ôm Tuyên Ca nằm xuống, hai người ngã trên thảm, đạn xuyên qua màn cửa thủy tinh bay qua đỉnh đầu bọn họ.
Tuyên Ca nghe thấy nữ sinh trên người nói: “Anh cùng tên Tô vứt bỏ kia có phải là tai tinh, thủy tinh nhà tôi rất đắt!”
Tuyên Ca trầm mặc vài giây, kéo cô từ trên người tới bên cạnh.
Hắn lấy súng ra phân phó cô: “Tránh cho tốt.”
Hắn vừa dứt lời lại là một tiếng thủy tinh vỡ.
Đạn bắn vào ghế sô pha trước mặt Tuyên Ca.
“Người bên ngoài có mắt nhìn xuyên tường sao?” Minh Thù ngồi xổm ở phía sau.
“Không kém bao nhiêu đâu.” Tuyên Ca kéo cô lui đến đằng sau: “Vệ sĩ của cô nghe thấy thanh âm hẳn là đang đi lên, lát nữa cô chạy qua bên kia.”
Minh Thù không lên tiếng, Tuyên Ca coi là cô đáp ứng.
Hắn buông tay ra, nhanh chóng tới gần cửa sổ.
Có lẽ biết mình tránh thế nào cũng đều vô dụng, dứt khoát kéo màn cửa sổ ra.
Không có màn cửa, Minh Thù cũng có thể nhìn thấy bên ngoài.
Minh Thù nhìn cây đại thụ cách nơi này một chút, X sáng loáng, muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu nổi bật.
Quả thực chính là ngọn đèn đường trong đêm tối.
Minh Thù lần nữa cảm giác được ác ý của Tháp Thiên Khải, cái này làm cô không thể nào bảo trì nghiêm túc, mím môi cười thầm một trận.
Minh Thù nhìn Tuyên Ca một chút, chạy tới cửa rời khỏi phòng.
Vệ sĩ đang chạy đến cầu thang.
“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
*** Tưởng tượng chữ X trên mặt các ngươi xem hâhhahaa ***