Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 911: Chương 911: Thập kỷ chín mươi (22)




Bà Giản tuổi tác không nhỏ nhưng khuôn mặt không mảy may già chút nào, lúc này vẫn hồng hào như thế.

Cả nhà Minh Thù mất một lúc mới chen vào được.

Vừa hay bà Giản vừa quay xong một tuồng kịch, thấy chồng dẫn con trai, con gái đến thăm mình ngay lập tức dời lịch vở kịch sang buổi chiều?

“Đó là Lê Nhạc ư?” Minh Thù nhìn người nào đó của phim trường, lên tiếng hỏi.

“À, đúng rồi, bảo bối quen sao?” Bà Giản hiếu kỳ.

Bà Giản chưa quen người trong thôn cũng chưa từng nhìn thấy, tất nhiên sẽ không quen Lê Nhạc.

“Vâng, bạn học.”

“Bạn học sao? Vậy bạn con cũng có chút lợi hại đấy. Bảo bối, có nhìn thấy không, cô bé đến cùng với người kia, ông lớn trong giới thương nhân lợi hại quá đi.”

Người bà Giản chỉ là một người tuổi tác tương đương với ông Giản.

“Hừ.” Ông Giản ở bên cạnh “hừ” lạnh.

Bà Giản liếc mắt nhìn ông Giản, không hề có ý dỗ dành, ôm Minh Thù một câu bảo bối hai câu bảo bối gọi đến vui vẻ.

Lúc ăn cơm, Minh Thù và Lê Nhạc gặp nhau.

Lê Nhạc chỉ là gật đầu coi là chào hỏi, người đàn ông kia lại dừng lại.

“Giản tổng.” Người đàn ông vươn tay về phía ông Giản, nhiệt tình chào hỏi: “Lần trước gặp đã là mấy năm rồi, không ngờ là có thể gặp ở đây.”

Ông Giản vươn tay, bắt tay một cái rồi liền thu tay lại.

Đại khái là vì vừa nãy bà Giản khen người này lợi hại mà tức giận.

Người đàn ông cũng không nổi giận, tự nhiên mời: “Nếu đã gặp mặt rồi, thì... cùng nhau ăn bữa cơm được chứ?”

Đều là người trong cái vòng tròn này, ông Giản cũng không thể trực tiếp từ chối.

Thế là nhóm người đổi một quán ăn lớn.

“Đây là Lê Nhạc, một người bạn rất thú vị mà tôi quen.”

Người đàn ông chủ động giới thiệu Lê Nhạc, ông Giản không thể không nhìn Lê Nhạc.

Loại người bọn họ...

Nói như thế nào đây, nếu như không phải lên được sân khấu hoặc là người quan trọng, thông thường sẽ không chủ động giới thiệu.

Ông Giản chỉ phải giới thiệu chủ yếu là Minh Thù, Giản Thư và bà Giản người đàn ông này đều quen biết.

“Lê Nhạc và Giản Hề chắc là học cùng trường nhỉ?”

“Là bạn cùng lớp luôn ạ.” Lê Nhạc đáp.

“Duyên phận duyên phận, đây chính là duyên phận.”

Ông Giản và người đàn ông trò chuyện, Giản Thư đi cùng.

Lê Nhạc thỉnh thoảng cũng nói chuyện, cách nhìn độc đáo khiến cho cả ba người đàn ông đều có chút phải nhìn bằng con mắt khác.

Minh Thù và bà Giản chuyên chú ăn là tốt rồi.

Minh Thù đối với việc thương trường không có hứng thú, cô lại không phải là tới kiếm tiền.

Bà Giản nghe không hiểu lắm, nghề nghiệp của bà là diễn viên.

“Tôi đề nghị trước tiên cứ mua đã, đương nhiên cũng chỉ là đề nghị của tôi, tôi nghĩ là chỗ đó sau này sẽ tăng giá.”

“Chỗ đó không hẳn là tốt.” Người đàn ông nhíu mày: “Giản tổng, ông thấy thế nào?”

Ông Giản bình tĩnh, ra vẻ không quan tâm: “Tôi bây giờ đã không quản công việc nữa rồi.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn chàng trai tuấn tú Giản Thư, cảm thán một tiếng: “Tuổi trẻ tài cao mà, không giống con nhà tôi không ra trò trống gì.”

Nhưng ông ta càng khâm phục ông Giản vào lúc này có thể buông bỏ cả công ty.

Có được bao nhiêu người một khi đã đứng trên vị trí đó sẽ không thấy hối tiếc mà buông tay.

Đổi lại là ông ta...

Có lẽ cũng không làm được.

“Địa thế quả thật có chút vấn đề.” Giản Thư nói tiếp: “Xin hỏi Lê Nhạc tiểu thư, sao lại thấy nơi đó sẽ có giá trị?”

Lê Nhạc phân tích đơn giản một chút cho Giản Thư nghe. Bọn họ nói hiện tại nơi đó địa thế mặc dù không quá tốt, rất nhiều người đều thấy không có tương lai.

Nhưng sau này một khi đã phát triển đó sẽ là dải đất trung tâm.

“Một mình tôi không dám gánh mạo hiểm này, nơi đó khá lớn. Giản tổng nếu cảm thấy ổn chúng ta có thể cùng nhau hợp tác.” Nói chung người đàn ông cũng đã bị Lê Nhạc thuyết phục, nhưng ông ta lại có chút lo lắng khi một mình đảm nhận cuộc mạo hiểm này.

Ai có thể nói trước được chuyện sau này chứ.

“Việc này, cần phải suy nghĩ thêm.” Giản Thư không đồng ý ngay.

“Anh à, cô ấy nói có lý đấy.” Minh Thù đang ăn đột nhiên ngẩng đầu: “Về sau sẽ kiếm được tiền.”

Giản Thư nhìn về phía em gái.

Minh Thù mím môi mỉm cười.

Giản Thư đồng ý: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ đến bàn về hợp đồng cụ thể.”

Người đàn ông: “...”

Lê Nhạc: “...”

Như thế đã đồng ý ngay được rồi?

Vừa rồi không phải đã nói là cần suy nghĩ thêm sao?

Người đàn ông có chút quái dị nhìn về phía Minh Thù, đây là bỏ tiền mua vui cho em gái sao?

Người đàn ông nháy mắt ra dấu với ông Giản, ông không phải là nên can ngăn một chút sao?

Ông Giản cười tựa như Phật Di Lặc.

Đại khái chính là ta đã về hưu rồi, không quản, không quản, không quản nữa.

Người đàn ông: “...”

Người nhà này, lá gan lớn tới mức nào đây?

Lê Nhạc chăm chú nhìn Minh Thù, người phía sau đang nói chuyện với bà Giản khóe môi hơi nhếch lên. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, trong khoảnh khắc cô như nhìn thấy thiên sứ vậy.

Ăn cơm xong, hai bên tạm biệt nhau, Lê Nhạc đi về cùng người đàn ông kia.

Giản Thư nhận được tin tức có việc cần xử lý, nên đành phải để ông Giản đưa hai người phụ nữ quý giá nhất trong nhà về.

-

Minh Thù tới bệnh viện thăm Diệp Tây Phong, hắn gần như đã khỏi hẳn có thể xuất viện rồi.

Có lẽ vì đã nói ra rồi nên biểu hiện của Diệp Tây Phong so với trước đây rõ ràng hơn nhiều.

Giản Thư đã nhìn ra được vài manh mối.

Hắn lay lay em gái: “Hề Hề, không được yêu sớm đâu đấy.”

Hắn không lo lắng về Diệp Tây Phong, Diệp Tây Phong có thể nói là lớn lên dưới mắt hắn, hắn rất hiểu cậu ta. Đến lúc phải bàn chuyện hôn sự thật, hắn cũng sẽ đồng ý giao em gái cho Diệp Tây Phong.

Chỉ là bây giờ em gái hắn còn nhỏ, Diệp Tây Phong hiện cũng chưa định tính...

Nếu vì mối quan hệ yêu đương sớm, tâm trạng bị tác động quá nhiều sẽ không tốt cho cơ thể của con bé.

“Yêu sớm á? Có ăn được không?”

“Chỉ biết ăn thôi.” Giản Thư cưng chiều mỉm cười: “Đúng rồi, gần đây Hàn Ứng có tìm đến làm phiền em không?”

“Hắn ta sao?” Minh Thù nheo mắt, bây giờ nếu như chưa chết chắc là vẫn còn đang nằm viện nhỉ?

Giản Thư cũng nghe nói gần đây Hàn gia không bình yên lắm, Hàn Ứng chắc sẽ không có thời gian đến làm phiền em gái mình.

“Nếu gặp hắn ta nhớ tránh đi, quay về nói với anh, anh sẽ dạy dỗ hắn giúp em.”

Minh Thù gật đầu: “Vâng.”

“Hề Hề... Đi học thôi.” Diệp Tây Phong đứng ở ngoài cửa vẫy tay.

Minh Thù nhận lấy cặp sách từ tay Giản Thư: “Em đi đây.”

“Không cần anh tiễn thật sao?”

“Không cần mà, giờ em rất ổn.”

“Vậy em trên đường nhớ cẩn thận.” Hắn vẫn không yên tâm dặn dò Diệp Tây Phong: “Diệp Tây Phong đừng có làm loạn, nhớ cẩn thận.”

Diệp Tây Phong lễ phép đáp: “Em có bị thương cũng sẽ không để Hề Hề bị thương đâu.”

Giản Thư chăm chú nhìn hai đứa cùng nhau rời khỏi, sắc mặt có chút tăm tối từ từ rũ xuống cánh tay đang nắm chặt, hắn phải làm sao... mới cứu được em gái hắn đây.

***

Có người vẫn luôn thắc mắc vấn đề thái độ của người nhà Giản gia đối với Minh Thù và nguyên chủ.

Ở đây, tôi xin làm rõ một chút:

Nguyên chủ tính tình không được hoạt bát, có sao nói vậy như Minh Thù. Cô bé vì bệnh của bản thân mà tính cách không thể hoạt bát như Minh Thù, cô vì bị bệnh nên rất trầm lắng, lặng lẽ.

Hơn nữa trong kịch bản, cô bé cũng không hề nhắc tới việc đi học, người nhà Giản gia không thường xuyên tiếp xúc với cô bé như vậy.

Mà người nhà Giản gia vì Lê Mộng rất tốt với cô bé nên cho rằng Lê Mộng là người bạn duy nhất của con gái mình, cũng đối xử rất tốt với cô ta.

Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện, người nhà Giản gia cũng không hề đối xử không tốt với nguyên chủ. Chỉ là ngay từ đầu vì quan hệ của nguyên chủ mà thấy Lê Mộng rất tốt. Sau khi nguyên chủ gặp chuyện, bọn họ mới biết nguyên chủ vì bệnh của bản thân mới gây sự vô lý.

Sau khi Minh Thù đến, Lê Mộng cơ bản không có cơ hội tiếp xúc với người nhà Giản gia, thế nên hiểu rồi chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.