Diệp Tây Phong ân cần với Minh Thù như vậy, đám đàn em của hắn cũng nhìn ra có điểm không đúng.
Trước đây tuy là Diệp Tây Phong cũng ân cần nhưng không giống bây giờ.
Luôn cảm giác Diệp đại ca của bọn họ, trong đầu bây giờ chỉ toàn màu hồng.
Minh Thù đã cố gắng tránh Diệp Tây Phong, nhưng những nơi cô và Diệp Tây Phong sinh hoạt cùng nhau quá nhiều, trường học, về nhà, ăn cuối tuần lúc nào cũng gặp phải.
Về sau Minh Thù cũng không dám ăn đồ ăn vặt hắn cho nữa.
Diệp Tây Phong có lẽ cũng phát hiện Minh Thù giữ khoảng cách.
Lúc nghỉ giữa giờ, Diệp Tây Phong và Minh Thù ở lại phòng học không xuống phía dưới, hắn dựa vào bàn tiến đến nói chuyện: “Hề Hề, cô đừng cảm thấy áp lực, tôi tốt với cô không cần cô phải đáp lại gì cả.”
“Diệp Tây Phong...”
Minh Thù quay đầu nhìn hắn: “Chẳng qua bây giờ cậu thấy tôi xinh đẹp nhưng sau này cậu sẽ hiểu, vẻ bề ngoài không phải là điều quan trọng nhất.”
Diệp Tây Phong cũng khá đẹp trai, nhưng bất kể như thế nào cũng không cho cô có cảm giác như của Kỳ Ngự.
Cô cũng hình dung không được đó là cảm giác gì.
Chính là rất thoải mái.
Chỉ cần thấy hắn là cảm thấy rất thoải mái.
“Tôi không phải người nông cạn như vậy.” Diệp Tây Phong có chút bất mãn.
“Cậu cứ tiếp tục như thế, đối với cả cậu và tôi đều không tốt.” Minh Thù cầm cây bút trong tay, nhẹ nhàng quay một vòng: “Nên giữ lại hay nên buông bỏ là người thông minh sẽ hiểu. Mà tôi chính là người cậu nên buông bỏ.”
Tình cảm như thế đối với cô chính là gánh nặng.
Đối với Diệp Tây Phong mà nói cũng là gánh nặng.
Minh Thù để bút xuống, mỉm cười: “Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, tôi không thể chi phối suy nghĩ của cậu nhưng nếu như cậu tạo cho tôi quá nhiều gánh nặng, tôi cũng sẽ nghĩ cách, không nên để tới tình trạng như vậy.”
Nếu không phải trước đó Diệp Tây Phong đối với cô rất tốt, những lời này cô cũng chẳng cần phải nói.
Cô sẽ trực tiếp rời xa người này.
Rõ ràng biết mình vĩnh viễn sẽ không thích người ta, không cần thiết phải tiêu hao tình cảm của người khác.
Diệp Tây Phong ảm đạm, thì ra được hắn thích đối với cô mà nói là gánh nặng.
“Hề Hề, để tôi suy nghĩ!”
Diệp Tây Phong ngồi nguyên ở đó.
Diệp Tây Phong nghĩ mất cả ngày, lúc tan học Minh Thù cũng không chờ hắn.
-
“Giản Hề.”
Minh Thù bị mấy nữ sinh chặn lối đi.
“Có việc gì?” Minh Thù nhìn về phía nữ sinh dẫn đầu, lại là con bé mê mẩn Diệp Tây Phong.
“Diệp Tây Phong tỏ tình với cô?” Nữ sinh lộ vẻ dữ tợn đáy mắt tràn đầy đố kỵ.
Trước đây Diệp Tây Phong gọi cô là em gái, cô còn cho là bọn họ có quan hệ họ hàng.
Nhưng hôm nay...
Cô chính tai nghe được Diệp Tây Phong nói những lời này.
“Liên quan gì tới cô?”
“Tại sao không, cô dựa vào cái gì mà cứ quấn lấy Diệp Tây Phong?” Nhất định là cô ta quấn lấy Diệp Tây Phong!
“Coi như cô nói đúng, là tôi quấn lấy Diệp Tây Phong thì làm sao nào? Cô cũng có thể làm thế mà.”
“...” Nữ sinh hiển nhiên là bị Minh Thù không biết xấu hổ bị dọa cho phát sợ, một lát mới nói được một câu nói: “Tôi không thể không biết xấu hổ như cô.”
“Thích một người có thể không cần mặt mũi.”
“...” Thần kinh!
“Dựa vào!” Nữ sinh đột nhiên chửi nhỏ một tiếng, suýt chút lỡ miệng.
Lúc này học sinh cũng đã về gần hết, xung quanh cũng không có học sinh nào lá gan nữ sinh cũng lớn lên.
Cô phất tay ý bảo đồng bạn sau lưng ngăn Minh Thù lại.
“Ngày hôm nay tôi không dạy dỗ cô thật tốt, cô sẽ không biết ở trường học này ai mới là lão đại.”
“Tôi thực sự không biết.” Minh Thù dừng một chút, nghẹo đầu hỏi: “Chẳng lẽ không phải là Diệp Tây Phong?”
“...”
Có thể cùng cô ta nói chuyện bình thường không!
Cả ngày quấn lấy Diệp Tây Phong nhìn là phát bực rồi.
Phải dạy dỗ cô ta thật tốt!
Sắc mặt nữ sinh đỏ bừng lên, cô trừng mắt nhìn Minh Thù: “Bắt lấy cô ta!”
Minh Thù thở dài.
Một lát nữa đi ra ngoài ăn cái gì để bù lại mới được.
Cô để cặp sách xuống bên cạnh, xắn tay áo: “Đến đây đi, đánh nhanh lên, đánh xong tôi còn phải đi ăn cái gì đó.”
Các nữ sinh: “...”
Hình tượng này có vẻ không đúng.
Nhưng đã bày ra tư thế, nếu như lúc này lùi bước chẳng phải là chứng minh các cô sợ hay sao.
Cho nên các nữ sinh bàn bạc, mấy nữ sinh cùng nhau lao vào Minh Thù.
Nữ sinh đánh nhau, cào cấu, đều nhằm vào mặt.
Nhưng Minh Thù túm lấy bọn họ, chỉ mấy cái ném qua ném lại đã khiến mấy người nằm trên mặt đất, từng người từng người kêu rên không ngừng.
“Không đánh được một người có bệnh như tôi, các cậu thật vô dụng.” Minh Thù vỗ vỗ tay, cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Các nữ sinh kêu rên: “...”
Các nữ sinh giúp nhau đứng lên, nhanh chóng lui về phía sau: “Giản Hề, cô chờ đó.”
Nói ra những lời này, nữ sinh nhanh chóng rút lui.
Minh Thù “hừ” một tiếng, nhặt cặp sách lên.
Lúc cô khom lưng đột nhiên cảm giác thân thể khó chịu, chậm rãi dựa vào tường tìm thuốc, thật là... có điểm tức giận.
Cái thân thể bệnh tật này.
Sau một lúc, Minh Thù cầm cặp sách chậm rãi rời đi.
Có lẽ là hôm nay không tốt đi ra cổng trường liền thấy mấy nữ sinh vừa mới bị đánh kia, mang theo vài tên lưu manh ngăn ở cổng trường.
“Chính là cô ta!”
Minh Thù: “...”
Một tên lưu manh đứng dậy.
Nhìn thấy gương mặt Minh Thù, con mắt tên lưu manh nhìn đắm đuối.
Nữ sinh bên cạnh tức giận kêu một tiếng, tên lưu manh đứng ở phía trước ho một tiếng, nhếc mũi nhìn Minh Thù: “Chính cô đã bắt nạt em gái kết nghĩa của tôi?”
“Cũng không gọi là bắt nạt được.” Minh Thù mỉm cười: “Nhiều lắm chỉ nên gọi là khinh thường.”
Tên lưu manh phì một tiếng: “Nhón con khẩu khí thật lớn, nghe nói cô còn cướp bạn trai của em gái kết nghĩa của tôi?”
Minh Thù: “Nói có lý chút, người ta còn không quen em gái của anh làm sao gọi là cướp được?”
Tên lưu manh cười nhạt: “Dám cướp bạn trai của em gái kết nghĩa của tôi lá gan cô cũng lớn thật đấy, cô ấy là do tôi bảo vệ.”
Minh Thù liếc mắt nhìn tên lưu manh: “Bây giờ biết rồi.”
Tên lưu manh: “...”
Kẻ địch đưa ra bộ dạng biết rồi làm cho hắn không biết nói gì tiếp theo.
Người này không quen nói chuyện bình thường.
“Anh, dạy dỗ cô ta thật tốt. Để cho cô ta biết, không phải ai cũng có thể quyến rũ.”
Nữ sinh chỉ rõ cho đám lưu manh.
“Ranh con, đây là cô tự chuốc lấy, dám bắt nạt em kết nghĩa của tôi quá không coi tôi ra gì rồi.”
Tên lưu manh gào lên xong chuẩn bị phất tay ra lệnh.
Minh Thù cũng xắn tay áo chuẩn bị lại đánh một trận.
Hàn Thiến không biết từ đâu đi tới, ôm cánh tay Minh Thù: “Giản Hề, làm gì đấy? Việc lần trước cám ơn cô, đi, tôi mời cô ăn cái gì.”
Bầu không khí hai bên kỳ lạ, xấu hổ.
Người này xuất hiện cũng quá đúng lúc!
Hàn Thiến dường như bây giờ mới thấy người trước mặt: “Ồ, mọi người làm gì thế?”
Tên lưu manh: “...”
“Chị Thiến...” Sắc mặt tên lưu manh nhanh chóng thay đổi, có vẻ thấp thỏm: “Đây... Đây là bạn của chị?”
Hàn Thiến kéo Minh Thù: “Muốn gặp rắc rối?”
Tên lưu manh cúi người, gật đầu cười làm lành: “Chị Thiến cứ nói đùa, chúng tôi chỉ là đi ngang qua mà thôi.”
Ngay cả nữ sinh kia nhìn thấy Hàn Thiến cũng không dám lên tiếng, yên lặng để người khác không chú ý.
Hàn Thiến tại sao lại quen biết cô ta chứ!
Không phải Hàn Thiến học lớp trên bọn họ sao?
“Ồ.” Hàn Thiến quay đầu nhìn Minh Thù: “Đi.”
Một đám người chỉ có thể nhìn Hàn Thiến mang theo Minh Thù rời đi.