Từ lúc Cơ Tầm hôn mê đến bây giờ đã qua ba ngày.
Trong vòng ba ngày, hắn không tỉnh dậy một lần nào.
Dật An Vương đều chê toàn bộ đại phu và ngự y tại kinh thành là lang băm.
Ngay cả Vĩnh Ngạn đạo trưởng đến xem cũng lắc đầu.
Trước đây ông từng nói Cơ Tầm và Minh Thù sẽ không sao, sao bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy?
Vĩnh Ngạn đạo trưởng cũng nghĩ không ra, thân thể lúc đó của thế tử chắc là không có vấn đề.
Huống hồ còn có thế tử phi bên hắn.
Minh Thù ngồi bên giường, nàng cúi đầu, thần sắc trên mặt hoàn toàn bị che khuất.
“Thế tử phi.”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, ánh mắt bình lặng.
Dật An Vương dường như già đi mười tuổi, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Trở về nghỉ ngơi đi, ta trông coi nó một lúc.”
“Không cần, con ở cùng hắn!” Minh Thù nhẹ nhàng nói:
“Nếu như hắn tỉnh, không nhìn thấy con lại khóc rất phiền phức.”
Dật An Vương nhìn người nằm trên giường, mở miệng nói: “Đang yên đang lành... sao lại...”
Lời nói phía sau như bị ai đó bóp nghẹn, làm sao cũng không nói ra được.
Tiếng thở dài vang lên.
Dật An Vương tìm một chỗ ngồi xuống, hai người yên lặng không một tiếng động nhìn người trên giường.
Dật An Vương rốt cuộc cũng già rồi, sau nửa đêm liền rời đi.
Minh Thù chống cằm đánh giá người trên giường, hắn giống như đang ngủ.
Nàng vươn tay miêu tả đường nét trên khuôn mặt hắn.
Người phía dưới tay mang theo độ ấm truyền tới ngón tay nàng, chạy đến trái tim tạo ra một cảm giác mềm mại thoải mái.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Minh Thù dựa vào giường nghỉ ngơi.
“Nương tử...”
Minh Thù thoáng chốc nghe thấy tiếng Cơ Tầm, nhưng nàng lại cảm giác mình không nhúc nhích được, dường như đã bị nắm lấy.
“Không nên cử động.” Âm thanh Cơ Tầm vang lên bên tai nàng rất gần, thoáng như vang lên từ đáy lòng nàng.
“Hãy nghe ta nói.” Âm thanh Cơ Tầm trầm trầm:
“Ta phải đi rồi, lần gặp mặt sau sẽ rất nhanh. Hãy tin ta, rất nhanh... ta sẽ tìm được cách đưa nàng rời đi.”
“Không biết nàng còn có ký ức hay không...”
Lời này rõ ràng cho thấy Cơ Tầm đang tự nói với chính mình.
Minh Thù không có cách nào nói chuyện, cũng không biết vì sao hắn làm được.
Một lát sau hắn tiếp tục nói: “Ta để lại cho nàng một vật, ta sẽ nói cách sử dụng cho nàng biết. Nếu... nếu như nàng muốn bên cạnh ta thì cứ làm theo những gì ta nói. Sau này mặc kệ xa bao nhiêu ta đều có thể tìm thấy nàng.”
“Đương nhiên, nếu nàng không làm theo lời ta nói, mặc dù quá trình sẽ có chút khó khăn nhưng kết quả sau cùng nhất định giống như ta muốn. Cho nên, tốt nhất hãy dựa theo lời ta nói mà làm.”
Câu cuối cùng hắn nỉ non nói, dường như sợ khiến nàng hoảng sợ.
Nhưng giọng nói kia của hắn... vốn rất đáng sợ.
Cơ Tầm nói hắn có để lại cách sử dụng.
“... Ta đi đây, lần sau gặp.”
Âm thanh Cơ Tầm xa dần, người Minh Thù cứng ngắc có thể chậm rãi cử động rồi.
Nàng nhanh chóng mở mắt ra, người trên giường vẫn yên tĩnh nằm như cũ.
Minh Thù cúi người thử bắt mạch cho hắn, mạch đã ngừng đập.
Hắn để lại đồ?
Ở đâu?
Minh Thù quét mắt một vòng trên giường cũng không thấy bất kỳ vật gì.
Minh Thù mở tay Cơ Tầm ra, quả nhiên trong tay có một vật như đồng xu vàng.
Ở giữa có một lỗ nhỏ, hình thù có chút kỳ quái, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy như một mớ hỗn độn, như vẽ lung tung, nhìn không ra hình thù gì.
“Vù!”
Có làn gió thổi qua, trong chớp mắt căn phòng tối đen.
Minh Thù theo bản năng nắm chặt lấy đồng xu, thế nhưng không ai tấn công nàng.
“Hì hì, cô nương đáng yêu, lại gặp mặt.” Âm thanh quyến rũ mà quỷ dị vang lên trên đỉnh đầu.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, là nữ nhân xinh đẹp đã từng gặp ở Vân Hỷ các.
Nữ nhân ngồi trên xà nhà, ném đồng xu trong tay giống hệt đồng xu của Minh Thù, nói: “Thật đúng là sơ ý, giao mấy thứ này cho cô, bị người khác đoạt được thì phải làm sao?”
Minh Thù nhíu mày, là hai đồng sao?
Nữ nhân nhảy từ trên xà nhà xuống, hương thơm bay vào mũi, đồng xu kia liền không thấy đâu: “Xin lỗi nhé, không thể giao đồ này cho cô, nếu không... sẽ phá hỏng quy củ. Là một nhân vật ảo, cô không thể có thứ này. Cho nên tiểu cô nương có thể trả lại đồng xu đó cho ta không?”
Minh Thù mỉm cười: “Ngươi thật sự không còn lựa chọn.”
Minh Thù kín đáo giao đồng xu cho thú nhỏ, thú nhỏ ôm lấy cắn một phát, suýt chút nữa gãy mất hàm răng. Thú nhỏ rưng rưng nước mắt rồi ném đồng xu vào không gian.
Lạc Yến nhìn xuống cơ thể, hắn oán giận một tiếng: “Ai da, không còn cách nào khác, tìm không được thân thể phù hợp nên chỉ có thể chấp nhận nó.”
“Thân thể không thích hợp mà ngươi cũng có thể sống được khéo léo như vậy, bội phục.”
Lạc Yến nở nụ cười điên khùng: “Không muốn nói sang chuyện khác, thực sự là không đáng yêu chút nào. Thứ này sẽ mang phiền toái đến cho cô nên tốt nhất cô hãy giao cho ta đi.”
“Ngươi muốn cũng được thôi, giết ta đi.”
Lạc Yến có thể đang nghĩ đến sự việc lần trước, biểu cảm có chút vặn vẹo: “Ta sẽ không giết cô.”
Giết nàng nhất định chính là ác mộng.
“Vật kia ngươi không thể lấy được rồi.”
Lạc Yến yên lặng một lát: “Cô không tin cô là nhân vật ảo, vậy sao cô không suy nghĩ một chút, vì sao cô có thể sống lại?”
“Bởi vì ta giỏi thôi.”
“... Cô không cảm thấy đây giống như trò chơi được thiết lập sao?”
“Không.” Vẻ mặt Minh Thù như muốn nói ngươi đừng bán hàng đa cấp, ta không tin.
“Lừa mình dối người có gì tốt?”
“Lừa ta, có gì tốt?”
Lạc Yến: “...” Ngốc nghếch!
Trực tiếp đánh đi!
Quanh thân Lạc Yến tràn ngập sát ý, Minh Thù ra tay trước, cầm bình hoa bên cạnh đánh tới
“Mẹ kiếp!”
Lạc Yến mắng một tiếng, sau đó gia nhập chiến đấu với tốc độ nhanh nhất.
Minh Thù muốn lấy đồng xu kia.
Mặc dù không biết là gì nhưng Cơ Tầm nói có thể dựa vào thứ này để tìm được nàng, vậy nhất định rất quan trọng.
Lạc Yến công kích luôn dùng chiêu thức hiểm, trí mạng lại độc ác.
Thế nhưng mỗi lần Minh Thù chủ động tìm cái chết, hắn lại tránh ra.
“Ầm ầm...”
Động tác Lạc Yến dừng lại, một lúc thì bị Minh Thù đạp ngã lên mặt đất, mặt đất rung chuyển.
“Đồ đâu?” Minh Thù đè lên Lạc Yến.
“Mẹ kiếp.” Lạc Yến cũng không rõ mắng một tiếng nhưng thoáng chốc lại cười điên khùng:
“Người muốn cướp đồ từ trên tay ta đều chết hết.”
Minh Thù ấn Lạc Yến xuống, tay hơi dùng sức. Nàng dùng ngữ điệu giống hồi nãy hỏi: “Đồ đâu?”
Trong nháy mắt Lạc Yến cảm giác được sự đau đớn, một vật lạnh như băng ghim vào da, đâm sâu tận xương tuỷ.
Quả nhiên...
Mỗi lần đều có một bất ngờ.
Vẻ kiều diễm trên mặt Lạc Yến có vẻ thống khổ, khóe miệng nâng lên, lúc này đầy sự quỷ dị.
Minh Thù bắt đầu soát người hắn nhưng không tìm được gì, có lẽ là có không gian.
Mặt đất lay động càng mạnh, Minh Thù nhíu mày nhưng không có ý định thăm dò.
Sức mạnh không đủ...
Hiện tại nàng thậm chí không cảm nhận được không gian bình thường, càng chưa nói đến không gian chính.
Thế nhưng...
Nàng có thể thử phá một chút.
“Cô điên rồi!” Một giọng nói yếu ớt vang lên.