Thú nhỏ nhảy ra, bộ lông bảy màu như con nhím, cặp mắt vừa to vừa tròn liếc qua liếc lại.
Minh Thù nói: “Ta phải cầm về.”
Lạc Yến bị hấp dẫn bởi thú nhỏ, hắn thở phì phò, nụ cười không giảm, hứng thú hiên ngang nói: “Nó có thể nói.”
Minh Thù cũng nhìn về phía thú nhỏ, thú nhỏ hừ một tiếng nhưng lại không lên tiếng.
Chỉ là trong lòng thầm mắng Minh Thù, Minh Thù lại không hề thay đổi ý kiến.
Nó tức đến mức hận không thể nhảy dựng lên đâm chết Minh Thù.
Thú nhỏ nhảy lên ngực Lạc Yến.
Con sen này, ngươi thật sự muốn chọn hắn sao?
“Không cần ngươi giúp...” Minh Thù nói.
Thú nhỏ hừ lạnh một tiếng, móng vuốt cào thẳng đến Lạc Yến.
Không dư thừa bất cứ hành động nào, cứ như vậy bị cào một cái.
Bên tai Lạc Yến có tiếng đồ vật bị vỡ, đồng xu rơi ra.
Ngoại trừ đồng xu, còn có rất nhiều vật kỳ quái, ồn ào huyên náo rơi trên mặt đất.
Minh Thù nhanh chóng nhặt đồng xu lên, thu hồi không gian thú nhỏ.
Bộ lông của thú nhỏ cũng mềm hơn nhưng bộ lông không sáng bóng như vừa rồi, có chút mệt mỏi ôm cổ tay Minh Thù.
Nó mới vừa nói chuyện!
Đều do con sen!
Không biết có thể nói chuyện từ lúc nào!
Thật tức giận!
Minh Thù vớt nó lên, rất nhanh xẹt qua giường bên kia, đưa theo người trên giường, từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
“Ầm ầm...”
Cả tòa nhà sụp đổ.
Nàng tựa hồ nhìn thấy Lạc Yến trong căn phòng sụp đổ, chậm rãi đứng lên.
Đáy mắt không hề có sự giận dữ, cũng không phẫn nộ mà như đang rất hứng thú.
Không chỉ có phòng ốc chỗ này sụp đổ, kiến trúc bốn phía ở đây đều sụp đổ hết cả.
Mặt đất như trải đầy vết rách, trong vết rách ấy có ánh sáng trút xuống, cả thế giới đều như sáng bừng lên.
Kiến trúc như bị ánh sáng nuốt lấy, tiếng thét chói tai và hoảng loạn đột nhiên ngừng lại.
Trước mắt Minh Thù là một mảng trắng xóa, đến khi mở mắt ra đã ở phòng mây trắng.
Nàng tựa như bất động nắm chặt đồng xu trong tay.
Không biết Hài Hòa Hiệu không phát hiện, hay phát hiện nhưng không quan tâm, nhưng cũng không muốn nói.
Minh Thù không tín nhiệm Hài Hòa Hiệu.
“Thế giới vừa rồi sụp đổ rồi sao?” Minh Thù hỏi.
[Đúng vậy.]
“Ánh sáng đó là gì?” Nàng cảm giác ánh sáng này có sức sống, không giống có thể xuất hiện ở thế giới sụp đổ ban nãy.
[Không biết, việc này không có liên quan đến ta.] Hài Hòa Hiệu rất thản nhiên.
[Ký chủ, mục tiêu của chúng ta chỉ là giá trị thù hận.]
“Trước đây không phải ngươi nói muốn duy trì thế giới tiến triển bình thường sao?” Minh Thù cười:
“Sao bây giờ lại không liên quan?”
[...] Hài Hòa Hiệu yên lặng một hồi.
[Ta có nói sao? Không có chứ, chắc chắn ký chủ nhớ lộn.]
“Ha ha.”
Không hổ danh là Hài Hòa Hiệu.
Không biết xấu hổ.
“Ta rất tò mò, tại sao ngươi muốn thu thập giá trị thù hận.” Minh Thù ngồi lên đám mây trắng.
“Chuyện này có ích lợi gì đối với ngươi?”
Nàng đã biết không có lợi lộc gì từ lâu rồi, nếu thật sự cái gì Hài Hòa Hiệu cũng không lấy được, sao có thể tận tâm tận lực nghĩ ra ý kiến tồi như vậy, dạy nàng kéo giá trị thù hận.
Hài Hòa Hiệu không lên tiếng, trực tiếp xem tư liệu.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 450000
***: *****
Nhiệm vụ phụ: Chưa hoàn thành
Nhiệm vụ ẩn: Hoàn thành
Có thể.
Điều này rất hài hòa.
Một tay cao thủ giả chết.
Nếu không phải vì tiểu yêu kia, hiện tại trẫm đã phủi tay không làm.
... Không phải vì Hài Hòa Hiệu bảo vệ chính mình, sử dụng thủ đoạn chứ?
Nếu không... sao nó có thể giựt dây mình đi yêu đương chứ?
Dường như nó cũng chưa từng phê bình điều gì về tiểu yêu tinh kia, hình như hắn và người khác cũng không có gì khác nhau.
Nàng không tin Hài Hòa Hiệu không phát hiện...
Âm hiểm!
Giả dối!
Não bộ của Minh Thù không thể ngừng lại được.
Có chuyện gì không thể ngồi xuống ăn một bữa giải quyết sao?
Một bữa không được thì hai bữa!
Hai bữa còn không được thì sao?
Thì đánh chứ sao!
Đánh tới khi nào dừng mới thôi!
Minh Thù nhìn quanh bốn phía, Hài Hòa Hiệu không có thực thể, có thể đánh ai chứ?
Vấn đề này vẫn nên suy nghĩ một tí.
-
“Tích tích tích...”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật vội vàng chạy tới gian phòng nơi phát ra âm thanh, hắn bấm mật mã, đợi cửa phòng xác nhận rồi đầy ra.
Chỉ qua mấy giây nhưng trong lòng của bộ trưởng bộ kỹ thuật giống như chạy một cuộc marathon cự ly dài.
Cửa kim loại từ từ mở ra, cơ thể bộ trưởng như được thoải mái, cứng rắn bước về phía căn phòng.
Bên trong gian phòng, thiếu niên đang ngồi trên ghế chuyển động, cánh tay đặt ở trên tay vịn, ngón tay trắng nõn thon dài chống cằm.
Ánh mắt nhìn màn hình trước mặt hắn.
“Cửu... Cửu thiếu?” Bộ trưởng bộ kỹ thuật cẩn thận tới gần:
“Người... người đã trở về? Không sao chứ?”
Kỳ Ngự liếc mắt, khóe miệng lộ ra một ý cười: “Ta không ở đây, mọi người nhớ ta sao?”
Ai nhớ người chứ!
Không hề!
Bọn họ không nhớ tí nào.
Bộ trưởng bộ kỹ thuật ngăn chặn sóng gió trong đáy lòng, quan sát Kỳ Ngự, dò xét hỏi: “Cửu thiếu còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?”
Đầu ngón tay Kỳ Ngự nhấc cằm: “Chuyện gì?”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật yếu ớt nói: “Nhiệm vụ.”
Kỳ Ngự “à” một tiếng, đưa tay ấn xuống màn hình, màn hình bắn ra hai chữ “Xác nhận”.
Kỳ Ngự tiếp tục ấn.
[Đã giao bảng điểm cho hệ thống, sau năm phút bảng điểm sẽ tạo mới.]
Sau khi câu nói này hiện ra xong, Kỳ Ngự mới nhìn bộ trường bộ kỹ thuật, vẻ mặt thản nhiên nhún vai: “Thất bại rồi.”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật hoài nghi.
Kỳ Ngự đứng dậy, hai tay đút túi rời phòng, nhìn qua không khác gì trước đây cả.
Bộ trưởng bộ kỹ thuật đợi Kỳ Ngự đi, lập tức chạy lên lầu tìm cục trưởng.
“Đã trở về?” Cục trưởng tóc vàng nói rất nhạt.
“Ừ, nhìn qua không có gì khác thường.” Bộ trưởng bộ kỹ thuật nói.
“Ký ức thì sao?”
“Hình như không có?”
“Hình như?” Cục trưởng tóc vàng bất mãn với câu trả lời này.
“Ta muốn đáp án chắc chắn.”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật lau mồ hôi, nhanh chóng tìm số liệu ban nãy.
[Ký ức tẩy rửa thành công.]
Nhìn đến đây, bộ trưởng bộ kỹ thuật lúc này mới thở phào: “Xác định.”
Cục trưởng tóc vàng nói: “Mấy ngày nay hãy trông chừng hắn, tìm một cơ hội cho hắn làm kiểm tra, không nên để hắn đi vào một mình.”
Bộ trưởng bộ kỹ thuật tuyệt vọng: “Cái này... tôi cũng ngăn không được.”
“Dạo này bộ sửa chữa bề bộn nhiều việc, cho hắn vào đó đi.”
“Cục trưởng người nghiêm túc sao?” Người của bộ sửa chữa sẽ cầm dao chém chết Cửu thiếu.
Cục trưởng tóc vàng: “...”
Cuối cùng cục trưởng tóc vàng kêu bộ trưởng bộ kỹ thuật trông chừng hắn.
Đợi bộ trưởng bộ kỹ thuật rời khỏi, một màn hình chiếu đột nhiên xuất hiện.
Chàng trai lười biếng dựa vào sofa, quần áo tùy ý mở rộng, lộ ra những múi cơ hoàn mỹ.
Tóc còn ướt, chắc là mới vừa tắm ra.
Cục trưởng tóc vàng liếc mắt nhìn hắn: “Thế nào?”
“Đồ bị cô ấy đoạt đi rồi.”
Cục trưởng tóc vàng sầm mặt lại.
“Đừng nóng giận, tôi đã lấy thứ này về.” Ngón tay Lạc Yến khẽ động, một vật nhỏ như bông tay nằm trong tay hắn:
“Không có nhiệt hạch, không khởi động được.”
Sắc mặt cục trưởng tóc vàng chuyển biến tốt đẹp: “Phải cầm nó về, trong tay Kỳ Ngự còn một cái, cậu hãy nhanh chóng tìm cơ hội lấy về.”
“Ông kêu tôi đi cướp đồ của hắn?” Lạc Yến nheo mắt:
“Ông cho hắn cơ hội giết chết tôi sao? Cục trưởng, dù ông có ghét tôi, cũng không nên đưa tôi vào chỗ chết chứ?”
“Vật kia trên tay hắn chính là bom hẹn giờ, hiện tại bên kia chưa có một chút tin tức nào. Nếu như thứ này lại mất tích hoặc là bị hắn dùng, dù cuối cùng cho dù chúng ta tìm được thì có lợi ích gì?” Cục trưởng tóc vàng không nhanh nói.
“Vậy tại sao khi đó ông đưa cho hắn?” Lạc Yến hiếu kỳ.
Cục trưởng tóc vàng yên lặng một lúc lâu.
Màn hình chiếu trước mặt Lạc Yến đột nhiên biến mất, đột nhiên hắn nghe bên tai có giọng nói: “Đó vốn là của hắn.”
Lạc Yến hất mái tóc trên trán hắn, nhỏ giọng nỉ non: “Thật là khiến người khác đố kỵ.”