Minh Thù đi một vòng ngoài sơn cốc, cũng không phát hiện cái gì không đúng.
Thế nhưng thú nhỏ sẽ không vô duyên vô cớ nhắc nhở cô...
Minh Thù đứng trong màn đêm một lúc lâu, xoay người trở về sơn cốc ôm Vân Hoang cứng ngắc trở về phòng.
Sau khi cô đi, bên ngoài sơn cốc bắt đầu xuất hiện những làn khói đen.
Làn khói đen vặn vẹo chuyển động, từ từ thành hình.
Nhưng thoáng chốc lại biến mất, phảng phất bị gió thổi tan đi mất.
Đợi làn khói đen xuất hiện lần nữa, đã cách cửa vào sơn cốc không xa, khói đen lan khắp sơn cốc song khi nó tới gần sơn cốc như đánh vào bức tường trong suốt, làn khói đen dừng trước bức tường ấy không thể vào được.
Vừa rồi Minh Thù đi vào phòng, lúc này từ phòng tối đi ra nhìn làn khói đen trong sơn cốc.
Vu Linh sao?
Tìm tới cửa rồi...
Vân Hoang đột nhiên đi về phía sơn cốc.
Minh Thù kéo hắn lại.
Vân Hoang không chút thay đổi hành động của mình: “Giết chết nó.”
Minh Thù: “...”
“Giết cái gì mà giết, cậu có thể giết chết nó sao?” Người ta dám tìm đến cửa chẳng lẽ không có chút tài năng nào sao?
Vân Hoang không lên tiếng.
“Đợi ở đây.”
Minh Thù đi về phía làn khói đen, thế nhưng hình như làn khói đen có phản ứng, Minh Thù khẽ động làn khói đen liền tản ra biến mất hoàn toàn.
Minh Thù: “...”
Minh Thù kêu thú nhỏ cảm ứng một chút, thú nhỏ rầm rì không có la hét dữ dội vậy chắc chắn là đi rồi.
Đồ chơi này có độc hay không!
Chạy tới khoe khoang một chút liền chạy đi rồi sao?
Vu Linh khóa này không được rồi!
Quá tệ! Quá tệ!
Từ sau ngày đó, sau đó vài ngày, tối nào Vu Linh cũng tới hơn nữa chạy vô cùng nhanh, Minh Thù chưa từng bắt được nó.
Liên tục bốn ngày sau, Vu Linh đoán chừng biết mình vào không được nên không tới nữa.
-
Đã là ngày thứ ba Vu Linh không đến.
Thương Tu tới.
“Thủ lĩnh, Thương Tu nói muốn một mình đấu với người.” Danh Chiết báo tình huống bên ngoài, Thương Tu một mình đến đây, buông lời nói muốn một mình đấu với Minh Thù.
Minh Thù gọt xong trái cây lấy thịt bên trong ra, nhẹ nhàng vứt vỏ.
“Không rảnh.”
“Nhưng...” Danh Chiết dừng một chút: “Người không đi ra, Thương Tu cũng không rời khỏi.”
Minh Thù bỏ thịt quả vào trong miệng, mùi vị chua chua ngọt ngọt khiến cô khẽ híp mắt: “Vậy đánh tập thể đi.”
“A...” Không phải người ta tới để đánh tay đôi sao?
Gặp phải tình huống này, người thú thông thường đều sẽ đồng ý, nếu không... sẽ bị người thú khác chế nhạo.
“Nhớ kỹ, chúng ta là bộ tộc bị đồn là Vu Linh, không nên để cho Vu Linh mất mặt, nói đánh tập thể thì đánh tập thể với hắn đi.”
Danh Chiết: “...” Dường như có chỗ nào không đúng.
Thương Tu tới báo thù cho Hồ Cửu, kết quả thù không báo được, chính mình ngược lại bị đánh tập thể.
Minh Thù ngồi ở một bên xem cuộc vui, muốn đánh bao nhiêu thì đánh bấy nhiêu.
Thương Tu không chịu thua, mặc dù bị đánh đến mặt sưng mũi đỏ, vẫn kiên trì ước nguyện ban đầu: “Dao Lạc ta muốn một mình đấu với ngươi...”
Minh Thù mỉm cười: “Ngay cả tộc nhân của ta ngươi cũng đánh không lại, còn muốn đơn độc đấu với ta, đừng có nằm mơ.”
Thương Tu: “...”
Nhiều người thú như vậy, còn cầm vũ khí kỳ quái, có cái gì đáng đắc ý chứ!
Thương Tu nỗ lực chọc giận Minh Thù: “Ngươi không dám sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, ta không dám.” Minh Thù nói lại: “Ta có nhiều người như vậy, cần gì phải tự mình ra tay, lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ.”
Đồ ăn vặt của trẫm không tốn tiền sao!
Thương Tu không nghĩ Minh Thù lại thừa nhận lớn tiếng như vậy, lời đến khóe miệng lập tức nói không nên lời.
Hơn nữa, tại sao lại liên quan đến đồ ăn rồi.
Lửa giận trong lòng Thương Tu khó dằn xuống, lại nghĩ tới Hồ Cửu hắn càng tức giận.
Giết cô ta.
Giết cô ta...
Giọng Hồ Cửu không ngừng vang lên trong đầu Thương Tu, đôi mắt hắn càng lúc càng toát lên vẻ điên cuồng độc ác.
Nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên Thương Tu nhào về phía Minh Thù.
Thương Tu hóa thành con sói uy phong, móng vuốt sắc bén đối mặt với cây đao.
Đột nhiên thực lực Thương Tu tăng lên rất nhiều, vài tộc nhân bị hắn đánh bay.
Minh Thù tiếp nhận cây đao từ trong tay tộc nhân đi lên phía trước, ánh sáng của cây đao thoáng hiện lên.
Các người thú bộ tộc Khổng Tước nhao nhao lùi lại.
Thủ lĩnh ra tay, chắc chắn con sói này sẽ rất thảm.
Nghĩ không thông nên mới muốn đấu đơn độc với thủ lĩnh.
Chưa được vài chiêu, trên người Thương Tu đã máu me đầm đìa, nhưng phảng phất hắn không biết đau đớn, chỉ biết là muốn giết chết Minh Thù.
Giết chết cô ta.
A Cửu sẽ vui vẻ.
Sát ý dưới đáy mắt Thương Tu ngưng tụ thành tia sáng.
Minh Thù chỉ phồng môi khẽ cười như nhìn không thấy sát ý của hắn, ngay lúc hắn nhào tới đá một cước vào bụng hắn.
Thương Tu quay một vòng trên không trung, tay chân chạm đất.
Ánh đao từ đáy mắt hắn hiện lên, chờ lúc hắn muốn lui đã không kịp rồi.
Cơ thể Thương Tu không thể khống chế bay về phía sau, đụng vào tảng đá lăn vào nham thạch vùi lấp ở phía dưới.
“Keng...”
Trên lưỡi đao là bộ dạng chật vật của hắn, hắn đứng dậy động tác cứng đờ.
“Đã nói với ngươi rồi, ngươi không phải là đối thủ của ta.” Giọng Minh Thù mang ý cười: “Sao lại không tin ta chứ.”
Minh Thù đè Thương Tu xuống đánh một trận.
[Giá trị thù hận của Thương Tu đã đầy.]
Tiếng nhắc nhở của Hài Hòa Hiệu vang lên, Minh Thù dừng lại, cười híp mắt ăn khoai lang rồi đi mất.
Thương Tu tựa như nghe cô dặn dò người thú, để cho bọn họ giải quyết hắn.
Giải quyết như thế nào?
Giết hắn sao?
-
Thương Tu không chết, thế nhưng hắn bị phế đi một chân.
Đám người thú kia muốn dùng hắn đổi thức ăn, hắn vất vả chạy mất, cái giá là bị phế một chân.
“A Tu, ngươi...” Hồ Cửu nhìn hắn chật vật, máu me khắp người, cô ta che miệng gương mặt khiếp sợ.
Thương Tu nhìn thấy Hồ Cửu liền hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng hắn cũng được về bên cạnh cô rồi.
Nhưng mà khi Thương Tu tỉnh lại không thấy Hồ Cửu, trên người được bôi thuốc qua loa.
A Cửu nhất định có chuyện.
Nhưng sau đó, Thương Tu cũng chưa từng thấy qua Hồ Cửu.
“A Cửu đâu?” Thương Tu kéo người thú thay thuốc cho hắn.
Người thú không nhanh không chậm nói: “Ở cùng một chỗ với thủ lĩnh.”
Thủ lĩnh?
Đây bộ tộc Rắn Độc, thủ lĩnh là Nhiếp Phàm, cô và Nhiếp Phàm cùng một chỗ, vì sao không đến thăm hắn?
Thương Tu kêu người thú dẫn hắn đi tìm Hồ Cửu, người thú không chịu, Thương Tu mặc người khác ngăn cản tự mình đi.
Bộ tộc Rắn Độc ở trong núi rừng, chỗ Nhiếp Phàm ở lại là nơi cao nhất.
Thương Tu chỉ còn một chân, hắn cắn răng đi tới chỗ Nhiếp Phàm.
Bốn phía không có người thú, xa xa hắn đã nghe thấy giọng Hồ Cửu.
Thân rắn khổng lồ của Nhiếp Phàm vòng qua cây, Hồ Cửu bị hắn quấn lấy, cơ thể như bị treo trên không trung bị Nhiếp Phàm quấn lên quấn xuống.
“A Phàm... đừng... mà...”
Giọng nói vừa thống khổ lại vui thích của Hồ Cửu làm cho đầu óc Thương Tu trống rỗng.
Hắn vì cô mà mất đi một chân, cô lại cùng Nhiếp Phàm ở chỗ này...
“A Cửu!” Thương Tu nổi giận gầm lên một tiếng.
Nửa người trên của Nhiếp Phàm vẫn là hình người, hắn bắt lấy Hồ Cửu cúi đầu liếc Thương Tu chật vật ở phía dưới, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lùng đặt Hồ Cửu ở trên thân cây to lớn, cúi người xuống.
Hồ Cửu muốn trả lời Thương Tu, nhưng Nhiếp Phàm không cho cô ta cơ hội.
Trước đây Thương Tu luôn khoe khoang với hắn.
Bây giờ thì sao?