Hồ Cửu ngoài miệng kêu đau lòng cổ vũ Thương Tu, nhưng vừa xoay người cô lại cùng Nhiếp Phàm cười cười nói nói, căn bản cũng không thèm nghe hắn nói xong.
Về sau, Hồ Cửu ngay cả làm cho lấy lệ cũng lười.
Trước đó tại trước mặt Nhiếp Phàm bị thiệt thòi, hắn tìm cơ hội lôi kéo Hồ Cửu ở trước mặt Nhiếp Phàm trở về.
“Vì sao A Cửu... vì sao đối xử với tôi như vậy?”
Thương Tu tìm được Hồ Cửu, giữ lấy cô chất vấn.
Sắc mặt Hồ Cửu không kiên nhẫn: “Ngươi xem ngươi bây giờ thành cái dạng gì? Vì trước đó ta cùng ngươi có khế ước, nên mới nguyện ý chăm sóc ngươi, cổ vũ ngươi.”
Thương Tu giữ lấy bả vai Hồ Cửu, khàn cả giọng: “Tôi là vì em, tôi vì em nên mới biến thành bộ dạng này...”
Hồ Cửu nhíu mày: “Ngươi đang làm đau ta đấy.”
Thương Tu trong nháy mắt buông lỏng, nhưng lại chợt dùng sức giữ lấy cô lay mạnh: “A Cửu, em không thể đối xử với tôi như vậy, em thích tôi mà.”
Hồ Cửu giãy giụa: “Buông ra.”
Bộ dạng Thương Tu có điểm điên cuồng: “A Cửu, em đã nói là em thích tôi.”
Hắn ấn Hồ Cửu lên trên tảng đá bên cạnh, giật da thú mặc trên người cô ra.
Hồ Cửu giãy giụa kịch liệt, nhưng Thương Tu rốt cuộc vẫn là người thú giống đực, mặc dù mất đi một chân, sức lực của hắn vẫn lớn hơn so với Hồ Cửu.
“A Phàm!” Hồ Cửu lên giọng rống: “Cứu... Ư.. Ư...”
Hồ Cửu cảm giác dưới thân bị vật gì đó lấp đầy, bộ dạng tức giận của cô bắt đầu hòa hoãn lại.
-
Lúc Nhiếp Phàm tìm được bọn họ, sắc mặt Hồ Cửu đã trắng bệch Thương Tu vẫn còn không biết, Nhiếp Phàm kéo hắn ra đập gãy cái chân còn lại của hắn.
Nhiếp Phàm bảo Hồ Cửu và Thương Tu giải trừ khế ước, Hồ Cửu giả vờ do dự, cuối cùng nhanh chóng cùng Thương Tu giải trừ khế ước.
Người thú giống đực bị người thú giống cái giải trừ khế ước, như vậy chỉ có thể trở thành công cụ phát tiết cho các người thú khác.
Thân phận Thương Tu không thấp, nếu như hai chân hắn vẫn còn, có lẽ cũng không ai dám làm gì hắn, nhưng hai chân hắn đều đã bị phế.
Tiếp theo Hồ Cửu đối với Thương Tu một chút cũng không quan tâm.
Bảo hắn đi giết Dao Lạc, Dao Lạc không giết được lại để chính mình bị thương.
Một tên phế vật vô dụng, cô lười lo cho hắn.
Hồ Cửu nằm ở trên giường, đợi sau khi Nhiếp Phàm rời đi, cô ngồi dậy.
Lúc cô chuẩn bị đi ra, một luồng khói đen từ bên ngoài bay vào.
Hai mắt Hồ Cửu sáng ngời: “Vu Linh đại nhân.”
Giọng nói Vu Linh khàn khàn như lão già: “Muốn giết Dao Lạc báo thù không?”
Hồ Cửu không hề nghĩ ngợi: “Muốn.”
Vu Linh nói: “Cho ta mượn thân thể ngươi, ta giúp ngươi báo thù.”
Hồ Cửu ngẩn người: “Thân… Thân thể của ta?”
Vu Linh cười quái dị: “Không phải ngươi muốn có sức mạnh của ta sao? Chỉ cần cho ta mượn thân thể, ngươi có thể sở hữu sức mạnh của ta.”
“Mượn?”
Mượn là thế nào? Cho hắn mượn thân thể, cô phải làm sao bây giờ?
Vu Linh như là biết cô đang suy nghĩ gì: “Yên tâm, ngươi sẽ không có việc gì, chờ ta làm xong việc sẽ trả thân thể lại cho ngươi, còn tặng ngươi thêm một vài thứ khác.”
“Nhưng...”
Giọng nói Vu Linh đột nhiên lạnh lẽo: “Ngươi không muốn?”
Hồ Cửu cảm nhận được sự tức giận của Vu Linh, cô run người một cái: “Không phải... Ta... Ta cần phải suy nghĩ đã.”
Sức mạnh của Vu Linh to lớn... nó nhất định có thể giết chết Dao Lạc.
Nhưng bảo cô đưa thân thể cho nó, Hồ Cửu có chút không muốn càng cảm thấy lo lắng hơn.
“A Cửu...” Giọng nói Nhiếp Phàm từ bên ngoài vang lên.
Một lát sau Nhiếp Phàm tiến đến, hắn liếc nhìn xung quanh: “Em vừa nói chuyện với ai vậy?”
Hồ Cửu đưa tay vuốt tóc, nụ cười quyến rũ: “Không có gì.”
Cô tiến lên kéo Nhiếp Phàm rời đi: “Anh không phải nói muốn đi săn thú sao? Tôi cùng đi với anh!”
-
Một tháng sau.
Vân Hoang thỉnh thoảng lại đi ra ngoài, hắn mỗi lần đi đều là mất tích, Minh Thù ngoài miệng mắng rất nhiều nhưng người mất tích vẫn tận tâm tận tụy đi tìm.
Mỗi lần Vân Hoang đều xuất hiện tình huống kiệt sức.
Vân Hoang không nói, Minh Thù suy đoán phải có liên quan đến tranh thần thú mà hắn vẽ.
Mà người thú trong bộ tộc Khổng Tước mỗi ngày đều mang những loại thực vật khác nhau về, Ôn Noãn đã tìm được những cây có thể trồng được.
Thậm chí tìm được loài cây giống như lúa nước.
Thế nhưng cây này cũng không phải là màu trắng, mà hiện lên màu vàng nhàn nhạt.
Người thú tìm được không ít, Ôn Noãn lấy ra nấu hai bát cháo.
“Tôi đã hỏi qua đám người Danh Chiết, thứ này không có độc, cũng không biết mùi vị...” Ôn Noãn nhìn Minh Thù, nói cẩn thận từng li từng tí, cô làm ra nhưng mùi vị như thế nào cô cũng không biết.
Minh Thù cầm lấy uống một ngụm, không khác cháo bình thường là mấy
“Có thể ăn chứ?”
Minh Thù gật đầu: “Tạm được.”
“Nếu đã như vậy, tôi tin rằng chúng ta sẽ sớm có cơm để ăn.” Ôn Noãn nở nụ cười, đôi mắt trong suốt sáng lên, cô dường như cảm thấy được hương vị của cơm.
Minh Thù mỉm cười cổ vũ cô: “Ừm, cố gắng lên, thay đổi thế giới đều nhờ vào cô.”
Ôn Noãn: “...”
Minh Thù quay đầu nhìn Vân Hoang, người phía sau cúi thấp đầu nhìn xuống dưới mặt đất.
Kéo người ngồi xuống, Minh Thù nén đau lòng lấy một muỗng đưa lên miệng Vân Hoang.
Vân Hoang khẽ ngẩng đầu: “Tôi không cần ăn...”
Minh Thù cắt đứt lời hắn: “Thử xem.”
Vân Hoang cứng đờ chốc lát, từ từ mở miệng.
Ôn Noãn chống cằm ở bên cạnh nhìn, cô ấy đối với người kỳ quái này thật là tốt, cô cũng muốn mặc quần áo mới, cô không muốn mặc da thú làm quần áo...
Có điều hắn cũng giống như mình, từ thế giới khác tới đây sao?
Ôn Noãn lúc trước đã định hỏi, có điều Minh Thù rất ít để người này và người thú khác tiếp xúc với nhau, việc gì cũng đều tự mình làm.
Cô lười nhác làm công việc của mình, nhưng lại kiên trì giúp đỡ Vân Hoang.
Quả thực thật đáng kinh ngạc.
Ôn Noãn mơ màng, mãi đến khi Danh Chiết dẫn theo một người thú tiến đến, Ôn Noãn mới bừng tỉnh.
Ôn Noãn nhìn về phía Vân Hoang, người kia vẫn như lúc trước cúi thấp đầu, mái tóc ngắn che đi khuôn mặt của hắn.
Minh Thù đang cầm bát, uống một miếng cuối cùng.
“Thủ lĩnh, đã xảy ra chuyện.” Đây là câu đầu tiên Danh Chiết nói khi mở miệng.
Người thú của bộ tộc Cá Sấu ở đầm lầy phía bắc đã chết hết.
Người thú kia nói là mình trốn ra được từ phía bắc, hiện nay toàn bộ các bộ tộc ở đầm lầy phía bắc như là mắc phải bệnh dịch, người này nối tiếp người kia chết đi.
Người thú nhao nhao chạy nạn về phía bên này.
“Bắt đầu rồi.”
Giọng nói Vân Hoang đều đều vang lên.
Bao gồm cả Minh Thù, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen kịt chống lại ánh mắt của Minh Thù, hắn từ từ lặp lại: “Bắt đầu rồi.”
“Cái gì bắt đầu rồi?”
Vân Hoang mím môi, một lúc sau cũng không lên tiếng nữa.
“Thủ lĩnh, cái gì bắt đầu rồi?” Danh Chiết có điểm gấp gáp, muốn hỏi Vân Hoang lại không dám.
Chính xác thì người thú của bộ tộc này biết, bọn họ có thể bất kính đối với thủ lĩnh, tâm tình cô tốt sẽ không để ý đến ngươi, nhưng nếu như có kẻ nào bất kính với vị Vân Hoang này, chắc chắn sẽ rất thảm.
“Ta làm sao mà biết được.”
Danh Chiết: “...” Vậy người hỏi xem!
Minh Thù cũng không ép hỏi Vân Hoang: “Nếu như xảy ra chuyện gì mọi người cũng sẽ không sao, trừ khi ta chết hoặc trời sập nên làm gì thì đi làm đi, giải tán.”
Danh Chiết trợn to mắt.
Nhưng Minh Thù đã mang theo Vân Hoang đi.
Danh Chiết nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn vô tội nhún vai, cô cái gì cũng không biết, cô chỉ là một nữ đầu bếp.
Danh Chiết: “...”