Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 466: Chương 466: Tiên Tôn Đừng Lo Lắng (32)




Minh Thù cảm thấy Ngọc Huy nhất định đối nghịch với cô tới cùng.

Thật vất vả cô mới tìm được cách nhốt Tạ Sơ Dương lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Long Sa Tuyết rơi từ trên trời xuống - nguyên hình.

Nguyên hình là một con rồng to nện xuống trước mặt cô khiến bụi bay đầy trời. Đối diện với Minh Thù là một chiếc đầu rồng, lúc này con mắt của nó trừng lớn, ánh hào quang bên trong cơ thể dần dần biến mất.

Vừa nhìn là biết đã chết rồi.

Có câu chửi nhất định phải nói ra!

Tiểu yêu tinh ai cho ngươi giết cô ta!

Ai cho ngươi giết!

Ai cho ngươi giết!

Mối thù của trẫm.

Đồ ăn vặt của trẫm.

Ngươi mà vô tội hả, ngươi vô tội cái gì!

“Sư phụ...” Sao người lại cười đáng sợ như vậy, hắn đã làm sai điều gì sao?

Không phải người rất chán ghét Long Sa Tuyết sao?

Mới vừa rồi cô còn muốn giết nàng ta kia mà, hắn đã giết giúp cô rồi, hình như không có sai sót gì mà nhỉ? Nhiệm vụ của hắn là xóa bỏ BUG không nên xuất hiện này...

Thật hung dữ.

-

“Không xong rồi, Ngân Tranh tiên tôn bắt được Sơ Dương tiên tôn đang đuổi giết đến nơi rồi.”

“Tiên Đế không xong rồi!”

Ở lối cửa tiến vào Tiên giới, Minh Thù dẫn theo Tạ Sơ Dương bị trói từ đầu tới chân, ngay cả miệng cũng bị trói chặt, tiến thẳng đến Tiên giới đánh giết.

Tiên Đế sai Tạ Sơ Dương đi bắt người mà người chưa bắt được, người ta lại tự mình tới giết.

Trước đó người bị cô đánh hiện tại vẫn chưa khôi phục.

Hiện cô đuổi giết đến nơi rồi, bọn họ phải lấy cái gì ngăn cản đây?

Một tháng dưới nhân gian cũng chỉ bằng một canh giờ trên Tiên giới mà thôi.

“Ngân Tranh ngươi làm phản!” Tiên Đế vội vã cản lại, chứng kiến Tạ Sơ Dương bị trói lại khiến lửa giận trong người ông ta bốc lên.

“Ta cho rằng trước đó ta đã nói rất rõ rồi.” Minh Thù mỉm cười.

“Bắt nàng ta lại cho ta!”

Thiên binh của Tiên Đế điên cuồng xông lên không một kẽ hở bao vây lấy Minh Thù.

Mà thực lực của Minh Thù tiên tôn cũng không phải dạng dễ chơi. Những thiên binh này không là gì nhưng vẫn phải tiêu hao thể lực.

“Các người còn đứng đó làm gì, mau bắt nàng ta lại cho ta.” Điên rồi, Ngân Tranh đúng là điên rồi.

Một đám người lần nữa nhào tới.

“Ngân Tranh tiên tôn không phải là tẩu hỏa nhập ma rồi chứ? Nhưng nhìn thần sắc của nàng lại không giống.”

“Trước đó sau đại hôn của Sơ Dương tiên tôn, Ngân Tranh tiên tôn hành xử rất lạ. Nếu tẩu hỏa nhập ma thật cũng không phải là không thể.”

Có một tiên quân thấp giọng bàn tán bên tai Tiên Đế. Tiên Đế nổi trận lôi đình đang muốn phát hỏa thì đột nhiên có một tên thiên binh chạy tới bên ông ta thì thầm hai câu.

Nhận được tin tức, cả người Tiên Đế lập tức nổi giận hét lớn về phía thiên binh: “Đi, đi mời hai vị tiên tôn khác đến đây, đi mau!”

Sa Tuyết chết rồi...

Ông ta biết ăn nói thế nào với Long tộc đây.

Mặc dù ông ta là Tiên Đế còn Long tộc là tộc của ông ta nhưng quan hệ giữa ông ta và Long tộc cũng chỉ thân thiết hơn một chút so với những chủng tộc khác.

Long tộc luôn bao che cho ông ta. Nếu biết Long Sa Tuyết chết rồi, Long tộc nhất định báo thù cho nàng ta, đến lúc đó tất cả Tiên giới đều loạn hết cả lên.

Yêu tộc lại đang nhìn chằm chằm, trên người Ngọc Huy vẫn còn yêu khí...

Tiên Đế càng nghĩ càng hoảng sợ, sao mà cảm thấy cục diện bây giờ không tốt lắm.

-

Coi như một mình Minh Thù có thể đối phó với nhiều người nhưng thể lực cũng cáng đáng không nổi.

Cô đánh bại một đám người xong liền dẫn Tạ Sơ Dương trở về Cửu Liên sơn. Cô phải bồi bổ mới được.

Ngô Đồng vẫn canh chừng ở trong Tiên cung, thấy Minh Thù trở về khóe mắt chợt đỏ: “Tiên tôn, người làm cái gì vậy, vì sao...”

Muốn đối đầu với Tiên giới.

“Suỵt.” Minh Thù đặt ngón trỏ lên môi nàng, khóe môi cười cười:

“Làm cho ta chút đồ ăn, lát nữa ta còn phải ra ngoài đánh lộn“.

Ngô Đồng: “...”

Ngô Đồng liếc mắt nhìn Tạ Sơ Dương, thấy sắc mặt hắn xanh mét liền chắp tay hành lễ rời khỏi

Minh Thù lại tiếp tục đánh Tạ Sơ Dương một trận, Hài Hòa Hiệu không nhắc nhở.

“Khụ... khụ...” Tạ Sơ Dương có chút chật vật nằm trên mặt đất. Hắn không nói được câu nào, chỉ có thể nhìn Minh Thù. Ánh mắt hắn có chút kỳ lạ không nói ra được.

Hắn đang cười.

Cười đến mức toàn thân Minh Thù nổi hết cả da gà.

Hài Hòa Hiệu không nhắc nhở, Minh Thù cũng lười lãng phí thể lực liền ném Tạ Sơ Dương đang cười quái đản ra khỏi Cửu Liên sơn.

Cửu Liên sơn xuất hiện đại trận bảo vệ khiến Ngọc Huy suýt chút nữa không thể tiến vào.

Chờ hắn bò lên Cửu Liên sơn, Minh Thù ngồi ở dưới bóng cây hoa lê, miệng nhỏ đang uống nước.

Cảnh tượng giống như trong khoảng thời gian này chưa từng xảy ra chuyện gì, cô vẫn là vị tiên tôn được người người tôn kính.

Ngô Đồng có chút oán giận khi nhìn thấy Ngọc Huy, đều là bởi vì hắn...

“Sư phụ.” Ngọc Huy không nhìn thèm Ngô Đồng, trực tiếp đi qua nàng đến trước mặt Minh Thù nửa quỳ nói:

“Chúng ta rời khỏi Tiên giới được không?”

“Chờ ta cho bọn họ một chút náo nhiệt đã.”

“Vì sao?” Ngọc Huy khó hiểu hỏi:

“Sư phụ, chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi, đến nơi chỉ có hai chúng ta, ta sẽ luôn ở bên cạnh người.”

Nếu không đưa cô đi, hắn luôn cảm giác có chuyện lớn sắp xảy ra.

Chiếc thìa và bát bằng ngọc lưu ly va chạm vào nhau phát ra âm thanh rất nhỏ. Minh Thù hơi nghiêng đầu, một chùm tóc buông xuống che khuất khóe mắt cô. Nụ cười của cô vẫn mềm mại mà ôn nhu: “Ngọc Huy, muốn ở bên cạnh ta thì ngươi không được phản đối quyết định của ta. Ta nhất định phải hoàn thành xong việc này.”

Tiểu yêu tinh này giết chết một mục tiêu thù hận của trẫm, còn muốn đi lừa gạt trẫm. Sao lại âm hiểm như vậy chứ!

Không sao, chúng ta có thể giữ lại từ từ tính sau, lúc đó sẽ khiến hắn khóc ròng.

Ngọc Huy có chút sửng sốt.

Một lúc lâu mới chậm rãi nắm tay cô: “Chỉ là ta đang lo lắng cho sư phụ, không phải muốn thao túng quyết định của sư phụ. Sư phụ muốn ở lại... vậy ta ở lại đây cùng người.”

Bình tĩnh.

Không thể đánh cô ngất rồi đưa đi.

Nếu không... không biết bà điên này sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Cho nên bây giờ hắn phải thuận theo ý cô.

Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!

Sau khi tẩy não hàng ngày, Ngọc Huy bình tĩnh hơn nhiều... cái rắm! Hay vẫn là đánh ngất xỉu rồi mang đi nhỉ! Đi bây giờ vẫn còn kịp. Đợi Tiên giới tập hợp người xong, mời về hai vị tiên tôn khác đến lúc đó muốn đi cũng không dễ dàng như vậy.

Ngoài miệng tuy bằng lòng nhưng trong lòng Ngọc Huy lại đang tính toán xem làm sao có thể đưa Minh Thù đi.

Hắn đứng chỗ cao của Tiên cung đã có thể thấy bên ngoài thiên binh thiên tướng dần dần xúm lại đen thùi lùi một mảng.

Có lẽ do sợ hãi đại trận bảo vệ, cũng có thể là đang đợi hai vị tiên tôn khác nên thiên binh thiên tướng cũng không áp sát quá gần.

Ngọc Huy trở lại sân viện đầy hoa lê. Ngô Đồng từ bên trong đi ra chạm mặt với Ngọc Huy, vật trong tay rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh vương vãi khắp mặt đất.

Không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, hoa lê yếu ớt đang bồng bềnh trong không khí không chút tiếng động.

Ngô Đồng nhìn chằm chằm những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất, cặp mắt vô hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Ngọc Huy dừng lại, khom lưng xuống nhặt mấy thứ lên, ngón tay đụng phải mảnh vỡ sắc bén liền bị đứt một đường.

Ngọc Huy nhướng mày.

Đụng nát đồ đạc, còn bị chảy máu.

Điều này có thể không phải là dấu hiệu tốt gì.

Cho nên hắn đã nói rời khỏi Tiên giới mới là lựa chọn chính xác mà!

Hết lần này tới lần bà điên kia không chịu nghe.

Thật là tức mà!

Ngọc Huy nhặt hết tất cả mảnh vỡ đưa cho Ngô Đồng, Ngô Đồng đờ đẫn tiếp nhận. Lúc Ngọc Huy xoay người rời đi, nàng nghẹn ngào nói bên tai Ngọc Huy: “Ngọc Huy, đều là lỗi của ngươi.”

Ngọc Huy mấp máy môi đi thẳng vào trong viện.

“Sư phụ, bên ngoài đã bị bao vây.” Giờ muốn đi cũng không đi được rồi.

“Tay ngươi bị sao vậy?” Minh Thù liếc nhìn bàn tay chưa cầm máu của hắn đang rơi tí tách trên mặt đất, nhuộm đỏ cả hoa lê.

“Bị bao vây cũng không cần cắt tay tự sát.”

Ngọc Huy: “...”

Ai muốn cắt tay tự sát.

Ngọc Huy đang định phản bác thì tay đột nhiên bị người nắm lấy. Đầu ngón tay chạm nhẹ lên vết thương có chút ngứa, lúc rời đi vết thương dần dần biến mất: “Lần sau muốn tự sát thì nhớ kỹ phải cắt cổ tay, cắt chỗ này không chết được đâu.”

Ai muốn tự sát!

Lão tử không phải loại người như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.