Ầm ầm.
Thân thể Ngọc Huy nghiêng ngả té vào lòng Minh Thù, Minh Thù đỡ hắn dậy mỉm cười nói: “Nhào vào lòng ta gấp như vậy là muốn lấy lòng ta sao?”
Ngọc Huy trừng mắt với cô, không có thời gian tán gẫu cùng với cô. Hắn quay đầu cảnh giác quan sát bốn phía.
Hoa lê tung bay rất mạnh, rơi xuống khắp nơi. Nếu như mặt đất không rung chuyển, cảnh tượng lúc này cũng được cho là cảnh đẹp.
Cửu Liên sơn mà lại có động đất?
Minh Thù buông hắn ra, đỡ hắn đứng vững rồi cùng nhau đi đến nơi khác của Cửu Liên sơn: “Thì ra là giấu dưới lòng đất.”
“Cái gì?” Ngọc Huy đầu tiên là mông lung không rõ, lát sau mới đột nhiên kịp phản ứng. Lần trước vật kia tập kích hắn, hắn tìm mãi không thấy.
Cơn động đất lúc nãy lập tức biến mất.
Cửu Liên sơn khôi phục lại sự yên tĩnh.
“Đồ đệ yêu quý.” Đột nhiên Minh Thù ghé sát vào hắn lên tiếng.
Cơ thể Ngọc Huy rùng mình một cái, làm gì mà gọi hắn như vậy, muốn làm gì? Lão tử là người chính trực, không làm ra loại chuyện đó!
Nụ cười Minh Thù nhẹ nhàng vang lên mang theo sự ôn nhu, âm cuối càng là sự trêu chọc: “Cho chảy thêm chút máu được chứ?”
Ngọc Huy: “...”
Là ai nói lão tử thích cái người bệnh thần kinh này?
Là ai!
Bóp chết cô nhất định vẫn còn kịp.
-
Ngọc Huy nhìn vết máu đọng trong vũng bùn, hắn hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của cô. Vừa rồi tại sao cô chữa lành vết thương cho mình, hiện tại lại muốn lấy máu.
Tại sao muốn lấy máu của lão tử!
Còn nói đồ đệ yêu quý nữa?
Thật tức mà!
Ngón tay Minh Thù nhẹ nhàng xoa lên cổ tay Ngọc Huy. Cô nhìn xuống mặt đất, biểu cảm có chút hờ hững.
Máu của Ngọc Huy rơi lên cây hoa lê rồi tan biến, thậm chí mùi máu tươi cũng biến mất.
Cô nhớ trước đó có một lần Ngọc Huy từng dùng máu của mình cho con cóc ăn, nhỏ rất nhiều máu trên mặt đất nhưng cũng chỉ chớp mắt một cái liền biến mất. Từ đầu cô cũng không để ý, chỉ cho rằng nó ngấm vào trong bùn đất.
Nhưng xem ra hiện tại không phải kiểu như vậy.
Mặt đất lại truyền đến trận chấn động nhẹ. Minh Thù liếc mắt nhìn Ngọc Huy còn Ngọc Huy đang thất thần nhìn mặt đất chằm chằm. Minh Thù không thể làm gì khác hơn là thu tay lại rồi chữa lành vết thương cho hắn.
“Đừng ngẩn người nữa, ta không có thời gian tới cứu ngươi đâu.”
Minh Thù vừa nói chuyện vừa kéo hắn vào trong, từ đầu đến cuối tay chưa từng buông lỏng.
Trong lòng Ngọc Huy muốn chửi thề, hắn mới không cần cô cứu.
Chấn động càng ngày càng mãnh liệt khiến đại trận Cửu Liên sơn bắt đầu bị phá vỡ, thiên binh thiên tướng bao vây bên ngoài đều phát hiện có gì đó không đúng.
Yêu khí trên Cửu Liên sơn bay cao lên trời khiến chúng tiên đều sợ đến ngây người.
Yêu khí ở nơi nào mà lại mạnh đến vậy!
Ngọc Huy kia thực sự là yêu quái sao?
“A...”
Từ bên kia truyền đến tiếng hét chói tai của Ngô Đồng, Minh Thù liền kéo Ngọc Huy sang bên kia.
Ở sân bên cạnh, một con kỳ lân đang đè lên Ngô Đồng. Hai mắt nó đỏ bừng, miệng há to dường như định cắn nàng.
Ngô Đồng hoảng sợ nhìn chằm chằm con kỳ lân, gương mặt đầy tuyệt vọng.
Kỳ lân là yêu?
Minh Thù nhận ra một quan niệm mới, con vật này không phải là loài thú may mắn sao? Tại sao có thể dày đặc yêu khí như vậy?
Minh Thù xuất ra một chiêu pháp thuật, kỳ lân cảm giác được nguy hiểm nhưng không muốn buông Ngô Đồng ra. Minh Thù liên tục xuất ra hai chiêu, kỳ lân mới chịu buông Ngô Đồng ra.
“Tiên tôn.” Ngô Đồng bò dậy nhanh chóng chạy ra phía sau Minh Thù, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng sau khi thoát chết.
Kỳ lân nhảy lên trên ngói nhà bên cạnh nhưng vào lúc này thiên binh thiên tướng đang tiến tới gần, thấy tình hình trong sân có chút lờ mờ không rõ.
Điều này không giống như bọn họ nghĩ.
Ngọc Huy yên lặng đứng bên cạnh cô, con kỳ lân này tràn đầy yêu khí?
Kỳ lân?
Toàn bộ bọn họ bị hoa mắt ư?
“Ngân Tranh, chuyện này là như thế nào!” Tiên Đế đi lên lớn tiếng chất vấn.
Minh Thù lấy ra một miếng điểm tâm, chậm rãi ăn xong mới bắt đầu lên tiếng: “A, thật ngại quá, trong nhà có nuôi vật cưng nhỏ có chút không khống chế được.”
Vật cưng nhỏ... nuôi trong nhà?
Kỳ lân hiển nhiên nghe hiểu lời Minh Thù nói. Lúc này nó đang hung ác nhìn Minh Thù chằm chằm, gầm nhẹ hai tiếng với cô. Đột nhiên dưới chân nó phát ngọn lửa, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn. Chớp mắt một cái nơi nó đi qua đã trở thành biển lửa.
“Đây là...” Tiên Đế kinh ngạc: “Đây là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn.”
Kỳ lân vốn hiếm thấy mà bốn chân của kỳ lân đạp ra lửa thì càng hiếm gặp.
“Không sai, đây chính là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn. Tại sao lại ở chỗ này, lại là hình dạng này...”
“Năm đó sau khi Ất Nam tiên tôn đi về cõi tiên, con kỳ lân này không thấy tung tích, không phải nó luôn ở Cửu Liên sơn chứ?”
Tiên giới biết chút lai lịch của lão tiên nên bình phẩm con kỳ lân này từ đầu đến chân, xác nhận đây chính là con kỳ lân của Ất Nam tiên tôn đã về cõi tiên kia.
“Ngân Tranh, ngươi đã làm gì với nó?” Có tiên quân hét lớn.
Một linh thú may mắn đang yên đang lành làm sao lại biến thành bộ dạng này?
“Đang thực hiện một khóa đào tạo. Như mọi người thấy đấy, khóa giáo dục này không được tốt lắm.” Minh Thù mỉm cười. Có trời mới biết trẫm đang làm gì với nó nhưng vì giá trị thù hận, trẫm còn phải tiếp tục giả mù mấy lần.
Kỳ lân rống lên với Minh Thù.
Tâm trạng Minh Thù ổn định nhàn nhã ngồi ăn hai miếng điểm tâm, đón nhận ánh mắt kỳ quái từ chúng tiên.
“Nó không nghe lời muội.” Tạ Sơ Dương nói toạc ra sự thật.
“Không phải vừa rồi ta đã nói có chút không thể khống chế được nó sao.”
“...”
Kỳ lân nhìn chằm chằm Minh Thù và những người Tiên giới còn lại, rõ ràng họ dễ dàng nhận thấy nó không cho phép bất cứ ai làm đồng bọn với nó.
Lúc này chúng tiên đều cảm thấy tẻ nhạt thì đột nhiên kỳ lân bắt đầu tấn công thiên binh cách nó gần nhất. Chỉ cần một ngoạm nhỏ, nửa cơ thể của thiên binh đã bị mất rồi.
“Thật tàn nhẫn.”
Ngọc Huy nhìn người lập dị bên cạnh đang mỉm cười ăn điểm tâm lại nói ra ba chữ thật tàn nhẫn. Bà điên như cô còn tàn nhẫn hơn đó!
Bởi vì đột nhiên kỳ lân tấn công nên các thiên binh thiên tướng mất đi sự bình tĩnh, đội ngũ có chút hỗn loạn.
“Đừng hoảng hốt, mau bao vây nó!”
“Cận thẩn với những ngọn lửa kia, bị đốt phải là xong luôn.”
“Mọi người qua bên kia, mau chặn đường lui của nó.”
Nhưng kỳ lân vẫn liều mạng ăn thịt tiên nhân. Tứ chi lả tả rơi xuống từ trên trời, hoa lê trên Cửu Liên sơn đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Ngân Tranh, mau cho nó dừng tay lại, mau khiến nó dừng tay đi!”
Có giọng nói hét lên với Minh Thù.
Minh Thù tiên tôn mỉm cười với chủ nhân của âm thanh kia, rất không có thành ý nói: “Con thú này không phải mất khống chế rồi sao? Sao ta có thể khiến nó dừng tay?”
Ngọc Huy: “...” Nếu không phải biết cô và nó không có quan hệ gì thì hắn đã tin rồi.
Chúng tiên đều tức đến mức hộc máu, càng thêm tin rằng Minh Thù có ý đồ bất chính.
Người trên Tiên giới rối loạn, kỳ lân đang tấn công không biết vì sao đột nhiên quay đầu nhìn Ngọc Huy. Chân nó giơ lên không khí đạp đạp, vô số ngọn lửa xuất hiện.
Giây tiếp theo đột nhiên kỳ lân lao xuống phía dưới.
“Chạy mau.” Minh Thù hét một tiếng với Ngô Đồng, kéo Ngọc Huy chạy sang bên khác.
Kỳ lân nhắm vào Ngọc Huy, truy đuổi bọn họ không tha. Những chỗ nó đi qua lửa cháy tràn ngập, toàn bộ Tiên cung đều rơi vào biển lửa.
Nụ cười trên mặt Minh Thù không còn duy trì được nữa, nắm chặt Ngọc Huy: “Ngươi cướp con trai của nó sao? Làm gì mà nó lại đuổi theo ngươi?”
“Sư phụ, sao người biết nó đuổi theo ta?” Ngọc Huy không phục nói.
Rõ ràng vừa rồi cô đang gây hấn với hắn, sao lại nhằm vào hắn, lỡ như xung đột với cô thì sao?
“Chúng ta chia nhau ra chạy, xem nó đuổi theo ai.”
Ngọc Huy: “...”
Chỉ còn có thể như vậy?