Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 209: Chương 209: Tụ Chúng Tu Tiên (10)




Vân Dao vừa đào đất vừa suy tư nên làm sao bây giờ. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, linh lực trong cơ thể như bị phong bế, có thể cảm giác được nhưng không có cách nào sử dụng.

Nàng không nghĩ tới cách mình tiến vào hoàn toàn không giống với nữ chính, sau khi nữ chính đi vào không phải gặp vật kỳ quái như vậy mà trực tiếp lấy được bảo vật.

Mình đi vào chẳng những không lấy được bảo vật ngược lại gặp phải thứ kỳ quái, còn gặp phải Huyền Cơ ở nơi này. Trong lòng Vân Dao có chút suy sụp, đãi ngộ kém hơn nhiều lắm.

“Tình huống bên ngoài bây giờ là gì?”

Hắc Thán hỏi thăm tin tức bên ngoài với Minh Thù.

“Dù sao ngươi ra ngoài sẽ bị con người đuổi giết.”

“Nhìn cái gì?”

Hắc Thán quát một tiếng với Vân Dao, Vân Dao lập tức gục đầu xuống thở hổn hển tiếp tục đào đất.

Sương mù bên người Hắc Thán bay bay bên cạnh Minh Thù:

“Ngươi thả ta ra ngoài, ngươi không sợ bị loài người vây đánh sao?”

Minh Thù liếc nhìn Hắc Thán: “Nói có lý chút đi, ta ra tay cứu ngươi sao?”

Hắc Thán im lặng liếc nhìn Vân Dao đang đào đất, một lát sau mới nói hai chữ:

“Âm hiểm.”

Minh Thù từ chối cho ý kiến, vừa ăn vừa nhìn Vân Dao đào đất.

Mặt đất dần dần xuất hiện một cái hố to, Minh Thù thong thả bước đến gần cái hố. Hắc Thán lui ra phía sau, tựa như sợ Minh Thù đánh lén hắn nhưng lại sợ Minh Thù gian trá cứu Vân Dao, nên không dám lui quá xa.

“Huyền Cơ...”

Vân Dao thừa dịp Minh Thù đến, hạ giọng: “Đó là ma, ngươi muốn làm bạn với ma sao?”

Minh Thù ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng, nhếch miệng cười: “Nghĩ nhiều rồi, ta chỉ tới giành đồ với ngươi.”

Biểu cảm Vân Dao có chút vỡ lẽ. Nàng tới đây giành đồ với mình. Làm sao nàng biết mình đến tìm cái gì?

Vân Dao chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, nàng ta liền đào được vật cứng. Minh Thù liếc mắt nhìn bên trong chỉ huy Vân Dao:

“Nào, phiền ngươi lấy ra.”

Vân Dao trừng mắt nhìn nàng, đào lấy thứ phía dưới, hiện tại nàng ta không thể lấy cứng đối cứng.

Thứ bên dưới dần dần hiện ra là một quan tài đá, mặt trên có khắc hình vẽ rất kỳ quái, phong cách cổ xưa mà rối rắm càng giống như là trận pháp nào đó.

Quan tài đá xuất hiện, Hắc Thán liền có chút kích động. Nhiều năm như vậy, nó rốt cuộc cũng thấy được thứ trấn áp mình. Nó muốn lôi người bên trong ra, lấy roi quất xác một trăm cái!

Hắc Thán gân cổ gào lên: “Hủy diệt nó, mau hủy diệt nó!”

“Cạy ra.”

Phía trước có kẻ thần kinh không thể nắm bắt, phía sau có con ma sắp hóa điên, nàng ta có thể làm gì chứ?

Vân Dao thử cạy quan tài đá.

Hình khắc phía trên quan tài đá đột nhiên như sống lại, ánh sáng hắt ra từ vết khắc. Trước tiên, Vân Dao cảm giác linh lực đang bị niêm phong dần được lưu thông.

Đáy lòng nàng ta kích động, thiếu chút nữa kêu lên. Nhưng nhìn sang người bên cạnh, nàng ta nhanh chóng kiềm chế lại tâm tình kích động.

Chỉ có khi Minh Thù không đề phòng, mới có thể để mình đánh lén thành công. Vân Dao giống như bị dọa, sắc mặt trắng bệch nhìn Hắc Thán và Minh Thù. Hắc Thán hét lên bảo Vân Dao tiếp tục. Lòng bàn tay Vân Dao chảy đầy mồ hôi lạnh, Huyền Cơ sẽ không nhìn ra chứ?

“Đừng hét, khó nghe quá.”

Minh Thù chuyển mắt quay sang Hắc Thán.

“Ta kích động, bị giam ở đây lâu như vậy cuối cùng ta cũng có thể đi ra.”

“Lát nữa ta sẽ mang người bên ngoài tới.”

Minh Thù thuận miệng nói: “Không sợ thì ngươi cứ hét.”

“Đúng đúng đúng, phải nhỏ giọng.”

Hắc Thán đột nhiên nghe lời Minh Thù.

Cái này cũng tin sao?

Con ma này hơn phân nửa là tên ngốc.

Minh Thù gõ gõ quan tài đá: “Tiếp tục.”

Khi tay nàng tiếp xúc với quan tài đá cũng cảm giác như có vô số kim châm nàng, thậm chí ngón tay chết lặng. Nàng lặng lẽ thu tay về, tay nắm chặt giấu trong ống tay áo, không ra tay quả nhiên là chính xác.

Vân Dao làm ra vẻ sợ hãi tiếp tục cạy quan tài đá, ánh sáng trên vết khắc của quan tài lưu chuyển càng ngày càng mạnh.

Động tác Vân Dao chậm lại, nàng ta đang tìm kiếm cơ hội tốt để ra tay.

Bên trong quan tài đá cũng có ánh sáng, Vân Dao hít sâu một hơi, sau đó dồn sức cạy quan tài.

Ánh sáng trong quan tài tản ra.

“A!”

Hắc Thán đột nhiên kêu thảm thiết.

Nắp quan tài bay về phía Minh Thù.

Vân Dao theo bản năng liếc mắt nhìn quan tài đá, bên trong có một người đang nằm, trên ngực đặt một viên đá kỳ quái màu ngọc bích.

Trong lòng Vân Dao đập mạnh, nàng ta đưa tay cầm viên đá sau đó xoay người rời khỏi cái hố, nhanh chóng chạy về phía xa xa trong làn sương.

Minh Thù ngăn cản nắp quan tài, nắp quan tài bay một vòng trên không nện vào vách đá bên cạnh. Sắc mặt Minh Thù không chút thay đổi nhưng toàn bộ cánh tay đều tê rần.

“Nàng ta chạy rồi!”

Sau khi ánh sáng trong quan tài đá biến mất, Hắc Thán liền ngừng kêu thảm thiết, tức giận hét với Minh Thù.

“Rất nhanh sẽ trở lại thôi.”

Ánh mắt Minh Thù nhìn thi thể đang tiêu tán trong quan tài.

Xích sắt trói Hắc Thán cũng tiêu tán theo người này, chậm rãi biến mất.

Sau khi xích sắt biến mất, Hắc Thán được tự do đứng tại chỗ cười điên khùng. Vân Dao chạy trở về, sắc mặt quái dị đầy sợ hãi.

Sương mù xung quanh Hắc Thán càng nhiều, nhanh chóng lan tràn ra xa xa. Minh Thù ở trong màn sương đen, sương đen di chuyển xung quanh nàng, thân hình dần dần mơ hồ.

Cả người Vân Dao lạnh buốt nhìn xung quanh thân hình kia mang theo sương đen, từng bước một đi về phía nàng ta.

“Đồ.”

“Huyền Cơ... Rốt cuộc ngươi là ai?”

Giọng nói Vân Dao run run.

Vân Dao không nghe được câu trả lời, nàng ta cảm giác tay mình bị bắt lấy, một đôi tay thật ấm áp bắt lấy cổ tay nàng ta, sau đó chính là một trận trời đất rung chuyển. Cho đến khi nằm trên mặt đất, Vân Dao mới nhớ tới phản ứng. Các loại pháp thuật tấn công đến, đối phương chỉ giơ tay lên liền dễ dàng phá giải được.

“A!”

Vân Dao bị Minh Thù xoay người đè trên mặt đất, hai tay bắt chéo ra sau lưng. Minh Thù vươn tay tìm viên đá trên người Vân Dao.

“Đó là của ta!”

Vân Dao hét to hơn.

“Của ngươi sao?”

Minh Thù nắm viên đá, cười: “Ngươi cũng là cướp, ta chỉ là cướp của ngươi, chúng ta giống nhau.”

Minh Thù thử bóp bóp viên đá, phát hiện bóp không nát, bên trong dường như ẩn chứa sức mạnh rất lớn.

“Đó là Bích Hải Thạch, sinh ra ở dưới đáy Nam Hải, một ngàn năm chỉ có thể có một viên Bích Hải Thạch xuất hiện. Loài người mang theo nó tu luyện. À, còn có một chút tác dụng khác, ta không rõ lắm nhưng đồ chơi này thuộc loại trân bảo hiếm thấy.”

Hắc Thán đang vui vẻ, lúc này đứng cách Minh Thù không xa có ý tốt giải thích.

“Làm sao mới vỡ được?”

“Vỡ vụn.”

Hắc Thán giống như nghe chuyện gì không thể tin nổi:

“Tại sao ngươi muốn làm vỡ nó? Ngươi tới nơi này không phải vì nó sao?”

Minh Thù nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, chính là vì phá hủy nó.”

Đã lâu không tiếp xúc với loài người, bây giờ loài người đều đặc sắc như thế sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.