“Bích Hải Thạch bình thường đều vô cùng cứng rắn, trừ khi là cấp độ độ kiếp năng lực cực lớn... Bằng không, không thể làm vỡ Bích Hải Thạch.”
Hắc Thán nói: “Ngươi dùng nó để tu luyện, không bao lâu là có thể phi thăng, tại sao phải hủy diệt nó?”
Những người bên ngoài vì vật này mà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Minh Thù nhìn viên đá trong tay, buồn rầu nói: “Ta lại không muốn tu tiên.”
Vân Dao tức đến nổ phổi, không muốn mà lại giành với mình có phải bị bệnh hay không?
Đầu óc bị hỏng rồi à?
Minh Thù suy tư một lúc lâu, sau đó thu lại viên đá đưa cho nữ chính.
Minh Thù khom lưng nhìn Vân Dao nằm trên mặt đất tức giận không nói nên lời, cười đến cực kỳ hài lòng:
“Tức giận là tốt rồi, nếu như hận ta thì tốt hơn.”
Minh Thù trói Vân Dao lại.
“Ngươi muốn làm gì? Huyền Cơ, ngươi thả ta ra, ngươi làm vậy không sợ tông môn biết sao?”
“Sợ chứ.”
Minh Thù ngoài miệng nói sợ, nhưng lại kéo nàng ta vào quan tài đá.
“Ngươi buông ra, ta coi như chuyện ngày hôm nay không xảy ra, chúng ta chưa ai thấy qua ai.”
Vân Dao nhân cơ hội đặt điều kiện.
Minh Thù ném Vân Dao vào quan tài đá trống không kia, rồi đậy nắp quan tài lại.
“Huyền Cơ, ngươi điên rồi! Thả ta ra ngoài!”
“Huyền Cơ!”
“Thả ta ra ngoài!”
Hắc Thán liếc mắt nhìn quan tài đá, lại lẳng lặng lui về sau vài bước.
“Ngươi còn không đi, chờ người xếp thành hàng chào đón ngươi rồi mang ngươi nhốt lại sao?”
Minh Thù nhìn Hắc Thán chuyển động.
Hắc Thán chần chừ: “Ngươi thật sự thả ta đi sao?”
Minh Thù phủi phủi y phục dính đất: “Đừng nói xằng bậy, ta thả ngươi đi lúc nào?”
Minh Thù cất bước, Hắc Thán đuổi theo sát.
Âm thanh của Vân Dao càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe được.
Minh Thù trở về mặt đất.
“Khí lực của ngươi khôi phục chưa?”
Minh Thù đạp lên tảng đá hỏi Hắc Thán đứng bên cạnh.
“Vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.”
Hắc Thán nhìn thấy phong cảnh ở phương xa, giọng nói gấp gáp: “Bọn họ phát hiện rồi, ta phải đi.”
“Đợi lát nữa.”
“Sau này còn gặp lại.”
Hắc Thán dần hòa nhập vào màn sương đen: “Ngươi là người tốt, có cơ hội ta sẽ báo đáp ngươi.”
Nói xong câu đó, Hắc Thán liền biến mất trong bóng đêm.
Minh Thù sờ sờ trên người, vừa nãy đã ăn hết sạch cho nên hiện tại thật là đói mà!
“A.”
Âm thanh rất nhỏ vang lên trên đỉnh đầu Minh Thù.
Nàng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lại, một bóng đen nghiêng nghiêng đứng phía trên tư thế quân lâm thiên hạ(*) nhìn nàng. Minh Thù bình tĩnh thu lại ánh nhìn, nàng quay về phương hướng cũ. Thật là đói. Trẫm phải quay về ăn!
Bóng đen nhanh nhẹn nhảy xuống, cản đường Minh Thù:
“Mới vừa rồi chính là ma nói chuyện với ngươi sao?”
Là một nam nhân, giọng điệu hơi thấp mang theo vài phần lười biếng giống như nói rất mệt nhọc.
Giọng nói này Minh Thù nhớ được. Là nam nhân lần trước xuất hiện.
Minh Thù mỉm cười: “Ta vừa nói chuyện sao?”
“Ta nghe thấy được.”
“Chứng cứ đâu?”
“Lời ta nói chính là chứng cứ.”
Minh Thù thản nhiên: “Vậy được rồi, dù cho ta nói chuyện với ma thì thế nào?”
Nam nhân im lặng vài giây, nói: “Ngươi nghĩ tông môn sẽ xử lý ngươi như thế nào?”
Minh Thù nhìn phía bầu trời, nam nhân cũng theo nàng nhìn qua có mấy người đang bay tới chỗ bọn họ.
“Gần đây có ma khí.”
“Nhất định là đã xảy ra chuyện, mau vào xem.”
Dường như bọn họ không nhìn thấy Minh Thù và nam nhân kia.
Minh Thù nhìn về phía nam nhân, ý cười dịu dàng: “Hiện tại ngươi là đồng phạm.”
Minh Thù tách khỏi nam nhân, sau đó gạt một bụi cây đi về phía trước. Nam nhân nhìn bóng lưng nàng một lúc, không biết đang suy nghĩ gì, cho đến khi Minh Thù sắp biến mất mới theo sau. Hắn đi đến mức yên lặng không một tiếng động, giống như một linh hồn.
Mắt thấy sắp đến chỗ bọn Lâm Cẩn, cuối cùng nam nhân cũng nhịn không được mà nói:
“Ngươi không sợ ta nói cho bọn họ biết sao?”
Minh Thù đi ở phía trước lảo đảo, giọng nói cũng không có chút sức lực:
“Vậy ta liền khai ngươi ra, nói là ngươi sai khiến ta.”
Giọng nói của nam nhân chậm rãi truyền đến: “Xem ra ngươi biết ta là ai, lá gan vẫn rất lớn.”
Bắt tay làm chuyện xấu với Ma tộc trước mặt trưởng bối như hắn, còn có thể mặt không thay đổi uy hiếp hắn.
Minh Thù không muốn nói với người phía sau, lãng phí thể lực, nàng vùi đầu đi về phía trước.
Nam nhân như linh hồn đi phía sau nàng.
“Nhạn Dẫn sư tôn, ngươi không hỗ trợ bắt ma theo ta làm gì?”
Sắp đến nơi, cuối cùng Minh Thù cũng quay đầu lại nhìn linh hồn phía sau.
“Ta nghĩ ngươi còn thú vị hơn so với ma.”
Ánh trăng trên đỉnh đầu từ trong rừng cây chiếu xuống, rơi vào mặt nạ che nửa gương mặt của nam nhân, mờ ảo hiện lên ánh sáng.
Thú vị cái con khỉ! Trẫm cũng không phải đồ chơi!
Minh Thù lui ra phía sau một bước, nấp trong bóng đêm:
“Sư tôn có muốn ngày mai cả phái đều biết người đi theo thiếu nữ với ý đồ không tốt không?”
Nhạn Dẫn tựa như nở nụ cười: “Thiếu nữ là nói ngươi sao?”
“Ngươi không muốn ngày mai chuyện này dính đến ngươi, thì sau này phải nghe lời ta, ta sẽ dạy ngươi tu luyện, sau khi đi qua Cửu Khúc Sơn Trận phải tiến vào Ly Hồn Phong của ta. Chuyện tối nay ta coi như không phát hiện, thế nào?”
Minh Thù đưa mắt nhìn người đối diện. Đột nhiên nhảy ra muốn dạy nàng tu luyện sao? Đầu óc hắn bị hỏng à? Hay là có mục đích không thể cho ai biết.
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Nhạn Dẫn.] Hài Hòa Hiệu đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ.
Vừa khéo, nàng nhìn Nhạn Dẫn cũng có chút phiền.
Minh Thù nhếch môi: “Vậy làm phiền sư tôn bịt miệng một người trước.”
“Cái gì?”
“Ở trong đó ta có chôn một người, nàng ta biết là ta làm, vẫn chưa có chết. Hiện tại... Đoán chừng đã bị phát hiện. Chờ nàng ta đi ra, nói không chừng sẽ chỉ ra ta.”
Minh Thù tiếp tục nói: “Nhưng sư tôn yên tâm, nếu ta lật thuyền khẳng định ngươi cũng chạy không thoát. Buổi tối để sư tôn đến thăm ta, thực sự là vất vả. Coi như là lễ gặp mặt ta báo đáp cho ngươi, không cần khách khí.”
Minh Thù nói xong xoay người rời đi, hiện tại nàng rất đói nên không muốn dây dưa với Nhạn Dẫn.
Nhạn Dẫn cười ha ha. Ai thèm khách khí với nàng chứ?
***
(*) Quân lâm thiên hạ: tư thế oai hùng.