Lúc Minh Thù tỉnh lại đã là chạng vạng ngày hôm sau.
Trong phòng âm u, rèm cửa sổ dày nặng che đến một tia sáng trong phòng cũng không có.
Đồng Diệp ngồi bên cạnh cô, vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm cô, thấy cô tỉnh lại lập tức thở phào: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh.”
Ánh mắt Minh Thù liếc bốn phía một vòng: “Tôi đã ngủ bao lâu?”
“Từ đêm qua đến xế chiều hôm nay...” Đồng Diệp nhìn thời gian một chút: “Sáu giờ. Cậu sao vậy, đột nhiên té xỉu? Huyết tộc cũng sẽ bị bệnh sao? Hay là cậu ăn đồ gì hết hạn rồi? Thiên Sứ Ca có phải bán máu giả không?”
Câu hỏi của Đồng Diệp dồn dập liên tiếp.
Minh Thù ngồi xuống, giang hai tay ra sau đó nắm chặt: “Tôi dường như lợi hại hơn trước đây rồi.”
“Cái gì?”
“Sức mạnh.”
Đồng Diệp: “...”
Đồng Diệp đưa tay sờ trán Minh Thù: “Không có phát sốt, nói mê sảng gì vậy.”
Minh Thù đẩy tay hắn ra: “Sức mạnh của tôi thực sự gia tăng rồi.”
“Không phải chứ bà cô nhỏ, cậu đột nhiên té xỉu thì bỏ đi, tỉnh lại liền nói mê sảng. Cậu đừng làm tôi sợ.”
Sức mạnh của Huyết tộc đều là tăng trưởng theo thời gian, từ từ tích trữ trở nên lợi hại, làm sao có thể ngủ một giấc thì trở nên lợi hại?
Không phải còn đang nằm mơ chứ?
Minh Thù không lẩn quẩn việc này với hắn, cắt đứt Đồng Diệp: “Tô Miên đâu?”
Đồng Diệp chỉ chỉ bên ngoài: “Mới vừa nghỉ ngơi...”
Minh Thù không để ý Đồng Diệp ngăn cản chạy thẳng ra ngoài, Tô Miên đã ngủ trên ghế sô pha, Minh Thù đứng nhìn ở trên cầu thang một lát nữa lại lui về phòng.
“Tô Miên gọi điện thoại cho tôi nói cô ngất xỉu rồi, hắn cũng nói không nói nên lời gì, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Minh Thù lắc đầu: “Không có việc gì, có thể là bồi bổ hơi quá.”
“Không sao thật?” Bà cô nhỏ này trông rất kỳ quái nha.
Minh Thù buông tay, bày tỏ thân thể rất bình thường.
Đồng Diệp nhìn hai mắt cô đúng thật không có phát hiện chỗ không đúng trên thân thể cô, hoài nghi sờ lên cằm: “Lẽ nào huyết dịch của Thiên Sứ Ca thực sự có vấn đề?”
Minh Thù: “...”
Đồng Diệp không có hoài nghi khác: “Tôi nói cho cậu biết đừng ăn nhiều như vậy, người ăn nhiều cũng phải sinh bệnh, chúng ta cũng không phải giống nhau, huống chi bây giờ huyết dịch còn chứa các thứ tật bệnh.”
Minh Thù cắt đứt sự lải nhải của Đồng Diệp: “Cậu giúp tôi điều tra Tô Miên một chút, tất cả tư liệu từ lúc hắn sinh ra đến bây giờ.”
“Điều tra hắn làm gì, không phải là xem nhiều phú nhị đại trong phim truyền hình chứ.” Đồng Diệp nói.
“Bảo cậu điều tra thì điều tra đi.”
“Được được được, cậu là lão đại.” Đồng Diệp lo lắng: “Thân thể cậu thực sự không sao chứ?”
“Không sao.” Minh Thù cam đoan.
Minh Thù thật vất vả tiễn Đồng Diệp ra cửa.
“Đúng rồi, hôm qua cậu mang hắn đi Thiên Sứ Ca, hay là đóng dấu cho hắn cũng được, tránh có Huyết tộc chú ý động thủ với hắn trả thù cậu.”
Đồng Diệp thật ra là muốn nhắc nhở Minh Thù đừng tiến quá gần loài người thế nhưng ngẫm lại tính tình của cô, người khác nói nói đâu có nghe, dứt khoát không nói nữa.
Hơn nữa hôm qua Tô Miên trông chừng cô cả đêm, Minh Thù tỉnh lại hơn một giờ trước, thực sự hắn không nhịn được mới đi ra ngoài.
Trong đó rốt cuộc là tình huống gì, hắn cũng không rõ lắm cũng không nhúng tay vào.
Ánh mắt Minh Thù tối xuống: “Ừm, biết rồi.”
Đóng cửa lại, Minh Thù nhìn về người trên ghế sô pha.
Hôm qua cô rõ ràng đóng dấu cho hắn... Đồng Diệp không nhắc nhở, cô cũng không chú ý.
Còn có máu của hắn.
Minh Thù có thể cảm giác được rõ ràng giai đoạn sức mạnh của mình tăng trưởng.
Trước đây Phất Vũ đối mặt thân vương còn có chút kiêng kỵ, nhưng bây giờ cô ấy cảm thấy... không cần thiết nữa.
Đương nhiên đây chỉ là dùng góc độ của sức mạnh mà nói.
Bản thân cô cho dù lúc nào cũng không sợ.
Máu của Tô Miên là máu của Đường Tăng sao? Uống có thể tăng trưởng sức mạnh sao?
Minh Thù đi tới bên ghế sô pha, Tô Miên dựa vào sô pha mí mắt thâm đen một mảng, ngủ có chút không thoải mái.
Minh Thù cầm chăn mỏng đắp lên người hắn, trực tiếp xếp bằng ngồi xuống đất.
Lông mi Tô Miên run rẩy, hơi mở mắt ra.
Hắn chợt ngồi dậy: “Cô tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Tô Miên quan sát cô, trong giọng nói tràn đầy lo lắng: “Sao cô... đột nhiên ngất xỉu? Tôi không dám dẫn cô đi bệnh viện, không thể làm gì khác hơn là dùng điện thoại di động của cô gọi cho Đồng Diệp...”
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ngất xỉu đó, đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn an ủi bản thân lo lắng cho cô là vì cần cô.
Nhưng đợi Đồng Diệp tới, nói thân thể cô không có bệnh tật gì, lúc đợi cô tỉnh lại hắn suy nghĩ rất nhiều.
Câu Đồng Diệp khi đó hỏi hắn không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Thích cô sao?
Tại sao vậy chứ?
Hắn cũng không thân với cô, mà dùng sự thấu hiểu của hắn với bản thân mình, hắn sẽ không thân mật nhiều với người vừa quen biết như vậy.
Trước đây hắn có thể dùng việc cần cô để giải thích.
Thế nhưng bây giờ hắn biết Huyết tộc không chỉ có một mình cô, vì sao vẫn không phải cô thì không được?
Cuối cùng hắn đã ra kết luận...
Có lẽ hắn thực sự thích cô.
Thích đến chẳng hiểu ra sao cả.
Lúc hắn lý trí cũng rất mâu thuẫn với chuyện này!
“Không sao, ăn no tiêu hóa không tốt mà thôi.” Minh Thù ấn hắn trở về ghế sô pha: “Ngủ tiếp đi.”
“Cô...”
“Câm miệng, nhắm mắt lại, ngủ.”
“...”
Tô Miên cũng cảm thấy mình cần bình tĩnh một chút, nhắm mắt lại nằm bất động, điều chỉnh hô hấp của mình chậm lại, cố gắng để bản thân nghỉ ngơi.
Nhưng cảm giác được cô ở bên cạnh, làm sao cũng không có biện pháp đi vào giấc ngủ.
Tô Miên cảm giác cổ tay đột nhiên có chút lạnh, tiếp theo đó bàn tay đã bị người khác nắm.
Rõ ràng là cảm xúc xa lạ nhưng đáy lòng Tô Miên đột nhiên yên bình lại.
Hắn xoay người mở mắt ra, Minh Thù thấy vậy cũng không ngại ngùng, ngược lại càng quang minh chính đại nắm chặt.
Tô Miên quỷ thần xui khiến hỏi: “Cô muốn lên đây không?”
“Cậu đang mời tôi?”
“Xem là vậy đi...” Tô Miên suýt chút nữa cho mình một cái tát tại chỗ. Bà nó, hắn đang nói bậy gì vậy.
Minh Thù cũng không khách sáo, cuộn thảm lên đó.
Tô Miên: “...”
Cô lên đây ngay luôn à?
Phải dè dặt chứ?
Cần mặt mũi hay không?
Tô Miên bị ép dựa vào bên trong, lúc đầu Minh Thù chỉ là nằm ở bên cạnh, sau đó Tô Miên không thoải mái lắm, lại đưa tay để Minh Thù ngủ trong lòng ngực mình.
Tô Miên nói: “Hôm qua cô hôn tôi còn không nói tôi biết, có ý gì?”
“Nghi thức.” Minh Thù nghiêm túc nói bừa.
“... Lúc cô cắn Liễu Loan Nguyệt cũng không có nghi thức này!”
“Nghi thức nam nữ khác biệt.” Minh Thù tiếp lời vô cùng bình tĩnh.
“Ồ.” Tô Miên dường như cười một cái: “Tôi còn tưởng rằng cô thích tôi đó.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, con người với tôi mà nói đều là đồ ăn ngon.”
“...”
Giết chết cô!
Tô Miên không nhớ rõ khi nào mình thiếp đi thế nhưng ngủ vô cùng sâu.
Minh Thù chờ hắn ngủ, mới cử động thân dưới môt chút, ánh mắt rơi vào trên cổ hắn.
Vết cắn hôm qua vẫn còn, hiện lên màu hồng nhàn nhạt.
Mắt Minh Thù híp lại, cô tiến tới gần, mở miệng cắn...
Lúc răng nanh đang đụng tới da hắn chợt lùi về, cuối cùng càng giống như là một nụ hôn hơn.