Từ ngày đó trở đi, Tô Miên cũng không nói với người khác, thế nhưng hành vi càng ngày càng quá giới hạn.
Đối với chuyện trở thành Huyết tộc, vẫn cố chấp như cũ.
Minh Thù ngoại trừ trốn hắn cũng không có biện pháp gì khác.
Tiểu yêu tinh khó đối phó.
“Ừm, đây là tài liệu cậu cần.” Lúc Đồng Diệp tan học, giao cho Minh Thù một đống tài liệu: “Từ nhỏ đến lớn, các ghi chép đều ở đây.”
“Cám ơn.”
“... Lại uống nhiều rồi?” Bà cô nhỏ Phất Vũ này cũng học được nói cám ơn rồi.
Minh Thù: “...” Trẫm rất lễ phép là được rồi!
Đồng Diệp có việc đi trước, Minh Thù vì tránh Tô Miên nên chọn chuồn từ cửa sau.
Cửa sau trường học gần phần mộ, vì truyền thuyết ngôi mộ nên nếu không phải vì có người đi tắt thì có rất ít học sinh đi bên này.
Minh Thù từ xa nhìn thấy Liễu Loan Nguyệt bị mấy nữ sinh xô đẩy bổ nhào vào hướng phần mộ bên kia.
Minh Thù: “...” Ức hiếp người khác cũng không biết đổi chỗ sao?
Minh Thù nhét tư liệu vào trong bọc sách theo qua đó.
Thế nhưng lúc cô đến Sở Việt đã ở đây rồi, mấy nữ sinh kia run lẩy bẩy đứng xin lỗi ở trước mặt hắn.
Minh Thù: “...”
Nói anh hùng cứu mỹ nhân à!
Nam chính ngươi đoạt phim gì vậy!
Mấy nữ sinh kia chạy mất như một làn khói, Sở Việt dẫn theo Liễu Loan Nguyệt đi về hướng bên kia.
Minh Thù buồn bực lấy ra một hộp khẩu phần ăn, tâm tình không tốt cần bồi bổ máu.
Vào lúc cô chuẩn bị rời đi, tầm nhìn quét đến Quan Sa đang đứng nấp ở một góc khuất.
Mắt Minh Thù sáng ngời.
Nam chính bắt cóc điểm tâm nhỏ đi rồi, vẫn còn một cục cưng nha!
Quan Sa theo chân mấy nữ sinh kia qua đó xem kết cục của Liễu Loan Nguyệt, ai biết sẽ nhìn thấy một màn như thế.
“Thụy Sa bảo bối.”
Quan Sa quá mức chăm chú, không phát hiện lúc nào Minh Thù xuất hiện, nghe hai chữ “Thụy Sa”, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng.
“Phất Vũ...” Đáy mắt Quan Sa lộ ra đề phòng: “Phất Vũ, tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Đi ngang qua thôi.” Minh Thù mỉm cười: “Mọi người đều hiểu chuyện, Sở Việt lại không ở đây, cô diễn cho ai xem?”
Quan Sa: “...” Ai hiểu chuyện với cô chứ!
Quan Sa nghĩ đến những việc khác thường gần đây của Sở Việt, đều vì trước đây cô ta tiết lộ thân phận của mình. Mặc dù cô đã cố gắng giải thích, Sở Việt dường như cũng tin.
Nhưng gần đây Sở Việt càng ngày càng lạnh lùng đối với cô, dường như bọn họ đã không còn là người yêu.
Đáy lòng Quan Sa không chắc, cộng thêm trước đây có người nói cho cô nhìn thấy Liễu Loan Nguyệt và Sở Việt ở bên nhau.
Lần trước cô khiến Huyết tộc giải quyết Liễu Loan Nguyệt rồi, kết quả một chút tin tức cũng không có, Liễu Loan Nguyệt cũng sống rất tốt.
Quan Sa ngăn cản tâm tư trong lòng: “Phất Vũ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả.” Minh Thù mỉm cười: “Đây không phải nhìn thấy cô vui vẻ, chào hỏi với cô sao?”
Quan Sa: “...”
Thấy cô có gì để vui vẻ, cô ta có phải bị bệnh hay không?
Quan Sa từ phía sau cây đi tới, chuẩn bị rời khỏi. Cô không phải là đối thủ của cô ta thế nhưng cô sẽ có biện pháp diệt trừ cô ta...
“Ôi, đừng đi mà.” Minh Thù đuổi theo: “Trò chuyện đi.”
“Cô có bệnh à!”
“Cô chính là thuốc đó!”
“...” Nếu như lời này là một chàng trai nói, vậy có thể là một lời tình cảm nhưng lời này là từ trong miệng cô gái này nói ra, làm sao cũng cảm thấy kỳ lạ.
Toàn thân Quan Sa khó chịu, tăng thêm tốc độ rời khỏi.
Nhưng Minh Thù đi theo cô ta, cũng không ra tay đánh chỉ nói chuyện với cô ta... Trong thuyết bổ máu, chạy nhảy không ra tay phải nói chuyện trước.
Quan Sa không nhịn được hét lên: “Phất Vũ cô xong chưa, chuyện của tôi tại sao cô phải nhúng tay vào?”
“Vì...” Minh Thù dừng một chút, miệng mang theo nụ cười: “Tôi thích bộ dạng tức giận của cô đó.”
Quan Sa: “...”
Đồ điên!
Quan Sa muốn dùng Thuấn Di (*) rời khỏi nhưng mà Minh Thù đột nhiên ra tay, hộp sữa trống không từ trong tay cô bay ra ngoài đánh vào bắp chân cô ta, Thuấn Di thất bại.
Minh Thù cầm lấy cánh tay cô ta, ném cô ta vào trong bụi hoa bên cạnh: “Đến đây đi cục cưng.”
Đầu óc Quan Sa choáng váng, chưa đứng lên đã bị Minh Thù đánh bầm dập.
Một chút năng lực phản kháng Quan Sa cũng không có, hoàn toàn bị áp chế.
Một mảnh hoa Tường Vi xinh đẹp bị đụng trúng rơi đầy đất.
Quan Sa nằm trong hoa Tường Vi, ngón tay cầm lấy cuống hoa Tường Vi đâm vào lòng bàn tay nhưng cảm giác của cô lại không đau.
“Phất Vũ, tôi với cô chưa xong đâu!”
“Không thành vấn đề, tôi rất hoan nghênh.” Minh Thù phủi phấn hoa trên người: “Tức giận thêm nữa đi, tức giận sẽ khiến người ta xinh đẹp.”
...
Quan Sa về đến nhà, bà Quan có chút thất thần ngồi ở phòng khách, cô trở về bà Quan cũng không phát hiện.
Toàn thân Quan Sa đều đau, cũng không muốn nói chuyện với bà Quan, im lặng lên lầu không tiếng động.
Trong phòng ngủ, Quan Sa gọi điện thoại cho Andrew.
“Bảo bối, sao chịu gọi điện thoại cho Cha vậy?”
“Cha.”
“Sao vậy bảo bối? Là ai ức hiếp con?” Andrew nghe giọng Quan Sa không đúng, lập tức lo lắng.
Giọng Quan Sa nghẹn ngào tố cáo: “Là Phất Vũ, Phất Vũ đó không hiểu sao nhắm vào con, hôm nay còn đánh con.”
“Phất Vũ?” Giọng nói Andrew chợt nghiêm trọng: “Bảo bối đừng khóc, nói với cha cô ta ức hiếp con thế nào?”
Quan Sa chọn che giấu một chút, thêm muối thêm đường nói Minh Thù nhắm vào mình thế nào.
“Con đánh không lại cô ta, cha, cha phải giúp con lấy lại công bằng.”
“Bảo bối yên tâm, tiểu công chúa của gia tộc Durant, cha còn chưa phải là người mà cô ta có thể tùy tiện ức hiếp.”
Andrew cam đoan với Quan Sa, nhất định sẽ dạy dỗ Phất Vũ thật tốt.
“Bảo bối, gần đây Huyết tộc khác có tìm đến con gây phiền phức không?”
Ngoại trừ Phất Vũ không có Huyết tộc khác tìm cô gây phiền phức, dù sao hiện tại cô chỉ là một con người, Quan Sa lắc đầu: “Không có... cha, xảy ra chuyện gì sao?”
Andrew căn dặn: “Gần đây con cẩn thận một chút, ảo ảnh nhất định phải giữ gìn kỹ.”
Quan Sa kỳ quái: “Cha, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”
Andrew suy nghĩ một chút, vẫn nói cho Quan Sa biết: “Gần đây Huyết tộc xảy ra chuyện, có người truy tìm thánh khí ở khắp nơi.”
Quan Sa vừa nghe, không để ý lắm: “Không phải mỗi ngày đều có Huyết tộc truy tìm sao... cha, gia tộc chúng ta cũng không dễ trêu chọc, không ai dám có ý đồ tới ảo ảnh.”
Andrew cũng không muốn khiến Quan Sa quá lo lắng, không nói thêm gì nữa.
Quan Sa lại làm nũng với Andrew một lúc rồi cúp điện thoại, biểu hiện trên khuôn mặt chợt trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Tay cô cầm điện thoại di động nắm chặt: “Phất Vũ...”
Quan Sa nằm trong phòng một lúc, cảm thấy trên người khá hơn một chút mở cửa phòng xuống phía dưới.
Ông Quan và bà Quan đều ở phòng khách, người giúp việc không ở đó, đoán chừng là ở nhà bếp.
“Tôi liếc nhìn từ xa, cảm thấy rất giống...” Giọng bà Quan làm cho Quan Sa lui trở về.
Ông Quan an ủi: “Người giống nhau trên thế giới rất nhiều, nhìn thấy cũng không kỳ lạ.”
Bà Quan: “Không phải đâu ông xã, tôi thực sự... tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào. Tôi nhìn thấy cô bé kia đã cảm thấy rất thân thiết.”
Ông Quan: “Được rồi, bà cả ngày miên man suy nghĩ gì vậy.”
Bà Quan: “Ông không biết, từ sau lần con gái bị bệnh tôi cảm thấy rất kỳ lạ, làm sao tôi cũng không cảm thấy cảm giác ở cùng nhau với con gái trước đây.”
Ông Quan: “Con gái là chúng ta nuôi dưỡng mà lớn lên, còn có thể giả? Bà chính là xem phim nhiều rồi, tìm cơ hội tôi dẫn bà đi ra ngoài một chút.”
Quan Sa im lặng lui trở về phòng không tiếng động, bà Quan gặp Liễu Loan Nguyệt rồi?
Cô không lo lắng Quan gia, ảo ảnh ở đây cho dù bọn họ biết rồi thì cô cũng có thể thay đổi ký ức của bọn họ bất cứ lúc nào.
Nhưng bên Sở Việt..
Phải tranh thủ thời gian diệt trừ Liễu Loan Nguyệt.
***
(*) Thuấn Di: Thuật di chuyển nhanh như chớp.