Câu chuyện của Lưu Quang Vũ rất dài.
Bên dưới vẫn tiếp tục còn một đoạn.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt, tránh xa thú nhỏ tiếp tục làm “tàu ngầm“.
Ngoài nội dung như trên, Lưu Quang Vũ còn nói đến chuyện trong buổi họp mặt hàng năm, Lâm Dư Tâm báo cảnh sát tố cáo Minh Thù đánh người. Kết quả lại chứng minh là Lâm Dư Tâm báo sai.
Chuyện này những người tham dự buổi họp mặt hàng năm đều biết.
Phía dưới là một tấm ảnh với khung cảnh là một khách sạn, không nhận ra là ở đâu, người trong ảnh là Lâm Dư Tâm trong tay cô ta đang cầm một cái túi.
Có lẽ người chụp hình sợ bị phát hiện nên hình ảnh có chút mờ.
Thế nhưng cái túi đó Minh Thù lại thấy rất quen thuộc.
Đó chính là cái túi mà Chanh đưa cho cô, có lẽ thừa dịp trong phòng trang điểm nhiều người, cô lại đang nghe điện thoại không để ý mà trộm đi.
Lưu Quang Vũ nhắc đến là vì có người mặc bộ lễ phục này mà xảy ra chuyện. Lễ phục là của Úy Nhiên đại thần, nếu Úy Nhiên đại thần mặc thì người bị bêu xấu là ai đây?
Suy tính thật tỉ mỉ, đáng sợ.
Lưu Quang Vũ vì chuyện lần trước xin lỗi Minh Thù, nói do mình không biết rõ sự tình, bị lừa gạt.
Không biết Lưu Quang Vũ xin lỗi có thật lòng hay không, nhưng hành động này của Lưu Quang Vũ cũng tạm cứu vớt được chút hình tượng.
Minh Thù tìm tên Lâm Dư Tâm, gửi thiệp chúc mừng hàng ngày.
M: Bé đáng yêu, vui không?
Lâm Dư Tâm: Là cô, cô giật dây Lưu Quang Vũ nói xấu tôi như vậy phải không?
Nữ chính dù ở đâu, thời điểm nào cũng đều bận gây sóng gió... Ai cho cô đồ ăn vặt đây?
Ngoại trừ lúc đánh người ở khách sạn, không hề có sự bôi nhọ nào khác, đồ ăn vặt... Không đúng, trong lòng cô ta không có chút cân nhắc nào sao?
M: Nếu cô thấy vui, cứ nghĩ như thế cũng được.
Lâm Dư Tâm: Tại sao cô lại muốn hại tôi như vậy?
Lâm Dư Tâm: Tôi đã xin lỗi cô rồi, cô có cần không chịu buông tha cho tôi như thế không? Tôi không viết lách gì nữa cô mới vui phải không?
M: Không, chỉ cần cô tức là tôi đã vui rồi. [Vui vẻ quay vòng vòng.jpg]
Lâm Dư Tâm:...
Lâm Dư Tâm quay đầu, cắt mấy câu nói đó gửi cho Nhật Mộ Trường Giang.
Lâm Dư Tâm: Em rõ ràng đã hạ giọng xin lỗi cô ta, ban đầu người hâm mộ hiểu lầm cô ta, em cũng xin lỗi rồi, tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho em? Em thật sự không hiểu nổi...
Nhật Mộ Trường Giang: Chuyện không liên quan tới em, tôi tin em.
Lâm Dư Tâm: Đại thần... Những chuyện đó, em thật sự không hề làm, ảnh bọn họ cắt đều là cắt câu lấy nghĩa.
Nhật Mộ Trường Giang: Tôi biết. Em đừng vội, tôi tìm người xóa bài đăng trước đã.
Nhật Mộ Trường Giang nói được thì làm được.
Bài mới đăng đó của Lưu Quang Vũ nhanh chóng bị xóa mất.
Nhưng chẳng lâu sau đã bị Minh Thù phát hiện ra rồi.
-
Nhật Mộ Trường Giang tìm tới Minh Thù.
Nhật Mộ Trường Giang: Úy Nhiên, cô muốn làm gì?
M: Gặp chuyện bất bình, tiện tay giúp đỡ.
Nhật Mộ Trường Giang: Xóa đi!
M: Cầu xin tôi à?
M: Cầu xin tôi cũng không xóa.
Giọng điệu đó của Minh Thù, người qua đường nhìn thấy thôi cũng muốn đập chết cô rồi.
Có lẽ Nhật Mộ Trường Giang ở bên đó đang chuẩn bị tâm lý nên một lúc lâu mới trả lời.
Nhật Mộ Trường Giang: Úy Nhiên, cô thật sự phải làm như vậy sao?
M: Ừm.
Nhật Mộ Trường Giang: Tôi khuyên cô một câu cuối, đừng có đùa với lửa cẩn thận bị bỏng đó.
M: Tôi chính là thích đùa với lửa đấy, phải làm sao đây?
Nhật Mộ Trường Giang: Được thôi!
Nhật Mộ Trường Giang tìm người xóa lần nữa, nhờ chủ trang xóa bài đăng, nhưng chỉ cần bài đăng bị xóa thì Minh Thù lại đăng tiếp.
Khóa tài khoản?
Không sao cả, chúng ta còn tài khoản phụ.
Lưu Quang Vũ cũng có không ít người hâm mộ, Minh Thù giúp đỡ như vậy, cứ bị xóa là lại đăng, chủ trang có thể xóa mãi sao?
Xém chút nữa là bị khóa tài khoản rồi, chủ trang đành phải lưu lại một bài, còn lại xóa hết.
“Chị, chị đang làm gì thế?”
Sở Hồi mặc một chiếc áo phông, ngái ngủ đứng bên cạnh. Gương mặt đỏ ửng, trắng nõn nà, khiến người khác muốn hôn một cái.
“Ăn mặc đàng hoàng vào.”
Sở Hồi ngỡ ngàng, tự nhìn bản thân: “Mặc đàng hoàng mà.”
Ánh mắt Minh Thù trượt tới nơi đùi hắn đang lộ ra: “Giáo viên dạy cậu như thế nào gọi là ăn mặc đàng hoàng rồi đấy à?”
Sở Hồi khéo léo chỉ chỉ trang phục: “Trang phục, mặc rất đàng hoàng.”
“...” Đã học được cách nghiền ngẫm từng chữ một rồi sao? Được lắm tiểu yêu tinh. Ánh mắt Minh Thù rời khỏi đùi cậu ta: “Mặc quần vào.”
“Không muốn đâu.”
Sở Hồi ngồi vào bên cạnh Minh Thù, hai chân gác lên ghế sô pha, động tác làm cho có thể nhìn thấy phong cảnh bên trong.
Sở Hồi nghiêng đầu, khuôn mặt đơn thuần lại vô tội, ánh mắt trong sáng không có chút tạp niệm nào: “Thoải mái như vậy mà.”
Lông mày Minh Thù cong lên, bật cười.
Sở Hồi như cánh bướm nhẹ bay, hít thở, cong lên cánh môi cười cười.
“Thoải mái cái đầu cậu, cút đi mặc quần vào!”
“Không muốn.” Sở Hồi đột nhiên nghiêng người về phía Minh Thù, lúc Minh Thù sợ cậu ta đụng vào máy tính, bỏ máy tính ra chỗ khác, cậu hôn một cái lên mặt Minh Thù: “Chị, hôn chào buổi sáng.”
Minh Thù: “...”
Sở Hồi cọ xát Minh Thù, lại chậm rãi cúi đầu trong mắt cậu dường như chỉ có cô, cánh môi dán lên môi cô, nhẹ nhàng ngậm, mút thỏa thích.
Sở Hồi mới vừa thức dậy dậy, máu nóng dâng trào, hô hấp lập tức trở nên nặng nề, cậu có chút gấp gáp cạy mở cánh môi Minh Thù.
“Chị...” Sở Hồi thấp giọng, bàn tay thuận theo trang phục của Minh Thù mà dạo chơi.
Hắn cúi đầu cắn mở nút áo Minh Thù, rồi lại chuyển qua hôn cô.
Nhẹ rồi nặng, nặng rồi lại nhẹ.
Mỗi một lần đều vừa hay chạm tới dây thần kinh nhạy cảm của Minh Thù.
Trang phục trên người trong lúc vô tình mở rộng một nửa, một nửa cơ thể mềm mại của người con gái được che chắn, bị thiếu niên áp dưới thân thưởng thức.
Cuối cùng lý trí của Minh Thù chiến thắng, giữ cổ tay Sở Hồi, xoay người chế trụ.
Sở Hồi hơi thở hổn hển: “Chị? Chị không muốn em sao? Chị rõ ràng...”
“Câm miệng!”
Sở Hồi uất ức im lặng, chân lại không đứng đắn cọ tới cọ lui: “Chị, em rất khó chịu.”
Gương mặt thiếu niên ửng đỏ, đáy mắt hắn ngày càng mê ly hơn.
-
Sở Hồi cầm lấy tay Minh Thù đưa vào vạt áo thở dốc, mãi đến giây phút cuối cùng, cơ thể căng thẳng của hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn theo bản năng tìm môi Minh Thù, cắn liếm như chú chó nhỏ.
Minh Thù để hắn hôn trong chốc lát, xốc hắn xuống dưới đi vào nhà vệ sinh rửa tay, luôn tiện thay trang phục.
Cô cầm chiếc khăn ấm đi ra, thiếu niên còn nằm trên ghế sô pha, áo phông trên người như bị ai đó dùng một lực lớn giày xéo, áo phông dài vừa khéo che lại mông cậu.
Minh Thù lật hắn lại, khăn ấm chà lau dấu vết trên người hắn.
Sở Hồi rụt lại, hình như có chút ngượng ngùng.
“Sao thế? Lúc nãy khi cậu cầu tôi, đâu có như vậy.” Minh Thù chặn cánh tay giơ ra của cậu, như cười như không nhìn cậu.
Sở Hồi rên một tiếng, vươn tay qua đỉnh đầu, bám lấy tay vịn của ghế sô pha nằm thành hình chữ đại.
Muốn nhìn thì nhìn.
Cậu sợ gì chứ?
Thua thiệt cũng không phải cậu!
Cậu mới không sợ nha!
Cậu chăm chú nhìn Minh Thù, cô gái cúi thấp đầu khéo miệng mỉm cười thu hút, cô cầm khăn lau, tâm tình trong ánh mắt không có chút biến động.
Thật giống như đối diện chỉ là một kiện hàng thông thường.
Trái tim Sở Hồi như bị nhói một cái, nỗi đau lít nhít lan rộng.
Cô đối với cơ thể của cậu...
Một chút dục vọng cũng không có.
Không có dục vọng cho thấy cô không thích cậu, chẳng trách cô không muốn.
Minh Thù phát hiện thiếu niên đột nhiên sa sút tinh thần, sắc mặt mệt mỏi giống như thất tình vậy.
Minh Thù chỉnh trang phục của cậu che lại phía dưới, ngồi lên sô pha chống bên eo cậu, cúi người nhìn cậu: “Sao thế? Khó chịu à?”
Chân mày Sở Hồi hơi nhíu lại: “Cuối cùng chị có thích em không?”