Không khí vào giây phút này dường như ngừng chuyển động, cả thế giới đều dừng lại.
Sở Hồi vô thức ngừng thở, sợ mình nghe sót một chữ.
Minh Thù lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu cô tự tay sửa lại một chút tóc dính mồ hôi trên trán Sở Hồi: “Đi thay quần áo khác đi.”
Minh Thù đứng dậy.
“Úy Lam!”
Sở Hồi dùng giọng nói yếu ớt gọi cô.
Cổ tay Minh Thù bị kéo, thân thể không đứng vững ngã lui về phía sau, Sở Hồi linh hoạt xoay người, Minh Thù liền bị hắn áp dưới thân thể.
Hai tay hắn nắm chặt cổ tay Minh Thù, gắt gao đặt ở hai bên.
Không giống với vẻ ngoan hiền trước kia, lúc này Sở Hồi toàn thân đều lộ ra một cảm giác âm trầm và thô bạo.
Minh Thù khẽ nhắm hờ mắt lại.
Tiểu yêu tinh lợi hại, biết dùng trò này.
Hắn áp sát cúi người, mũi hầu như đụng với mũi Minh Thù: “Chị không thích tôi, tại sao muốn cùng tôi làm loại chuyện này?”
“Cậu cầu xin tôi.” Giọng nói Minh Thù không lên xuống chút nào.
Kỹ xảo điểm mười.
Cậu, cầu, xin, tôi...
Bốn chữ này, làm cho Sở Hồi tâm tình phức tạp, thậm chí có thể nhớ tới tình hình lúc đó.
Sở Hồi bỗng dưng buông lỏng, từ trên người Minh Thù đứng lên, có thể không đứng vững lập tức ngã ở trên sàn nhà.
Minh Thù muốn đỡ hắn, Sở Hồi hung tợn nhìn qua, Minh Thù chỉ có thể thu tay lại.
“Có phải... bất cứ ai cầu xin chị, chị đều sẽ... như vậy hay không?” Sở Hồi giọng hạ thấp.
Minh Thù chỉ là muốn nhìn hắn tức giận, cũng không muốn làm hắn hiểu lầm.
“Không phải ai cũng có thể ngủ giường của tôi.” Càng chưa nói cùng trẫm làm loại chuyện đó.
Giọng nói ghen tức của Sở Hồi đột nhiên nghẹn lại, đáy mắt dịu lại sự âm trầm và thô bạo.
Hắn vểnh môi, lại giống như chật vật nói ra vài chữ: “Có ý gì?”
Minh Thù cười: “Không có ý gì.”
Không có ý gì là có ý gì?
Minh Thù đứng dậy thu dọn sạch sẽ sô pha, quay đầu thấy Sở Hồi còn ngồi dưới đất, khom lưng ôm hắn lên thả ở trên ghế, hôn một cái trên trán hắn: “Đừng nghĩ bậy, dù tôi không thích cậu, cũng chỉ sẽ có một mình cậu.”
Sở Hồi ngẩng đầu nhìn lại ánh mắt Minh Thù.
Dù không thích hắn... cũng chỉ sẽ có một mình hắn?
Nhưng cô...
Không thích hắn.
“Vì sao... không thích tôi?” Sở Hồi cắn răng, tinh thần quật cường lại cứng đầu: “Vì sao? Là tôi không tốt chỗ nào?”
“Cậu rất tốt.” Minh Thù vây Sở Hồi giữa lồng ngực cô và sô pha, cúi đầu hôn khóe môi hắn một cái: “Cậu thật quá tốt.”
“Vậy tại sao...”
“Không nên hỏi.” Bàn tay Minh Thù xoa trên gương mặt hắn: “Tôi chỉ có thể bảo đảm, chỉ cần cậu ở đây mặc kệ ở nơi nào, bên cạnh tôi chỉ biết có một mình cậu, còn lại hứa hẹn tôi tạm thời đều không cho được.”
Sở Hồi cảm thấy đau lòng kỳ lạ.
Hắn chỉ là muốn một câu thích mà thôi.
Vì sao khó như vậy?
Đây chẳng qua là một câu... rất đơn giản rất đơn giản...
Sở Hồi nắm chặt vạt áo, một lúc lâu mới nói một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Bất kể như thế nào, hắn nhất định muốn có người này.
Hắn tin tưởng, một ngày nào đó cô sẽ thích hắn!
Hứ!
Lão tử đẹp trai như vậy!
Hắn đưa tay ôm cổ Minh Thù, mặt hắn vùi vào cổ cô, giọng nói buồn buồn: “Mặc kệ chị thích tôi hay không, tôi cũng thích chị. Chị đồng ý bên cạnh chỉ có tôi, nếu như ngày nào đó... tôi phát hiện chị có người khác, tôi sẽ không bỏ qua cho chị.”
Đây là cảnh cáo cũng là uy hiếp.
Minh Thù sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn.
Làm sao biết chứ.
Cô nào có nhiều thời gian đi tiếp nhận người khác như vậy.
“Ngoan.” Minh Thù thưởng cho hắn một nụ hôn: “Đi thay quần áo đi.”
-
Minh Thù nhận được tin báo của Chanh đã là buổi chiều.
Chanh: Vừa rồi công ty ra thông báo hủy hết tất cả đề cử của cô, cũng cắt đi chuyện bản quyền đã nói lúc trước.
Chanh: Cậu đắc tội với ai à?
Chanh: Tôi đã nói với cô rồi, không nên quá đáng, tôi biết cô nổi tiếng nhưng tác giả và minh tinh giống nhau, bị lộ tẩy ở các kênh thông tin thì mọi thứ đều kết thúc.
Chanh: Tiểu tổ tông à! Cô trả lời tôi đi chứ!
M: Hợp đồng của tôi có phải sắp hết hạn hay không?
Chanh: Tiểu tổ tông cô muốn làm gì?
Chanh: Hợp đồng của cô qua năm sẽ hết hạn, trước đó tôi đưa hợp đồng gia hạn cho cô rồi, thế nhưng cô vẫn chưa gửi lại tôi.
M: Vậy không gia hạn nữa.
Dù sao cô dự định hết hạn tác giả sẽ đổi nghề.
M: Tôi nhớ, công ty chỉ là giúp tôi làm quản lý, bản quyền còn ở chỗ tôi cho nên bọn họ bàn bạc thành công hay không, thực ra cũng không ảnh hưởng tới việc tôi bán bản quyền.
M: Công ty của các cô có phải ngu ngốc hay không?
Chanh:...
Chanh: Nhưng là công ty hiện tại chính là muốn bao che cho cô.
M: Tôi cũng không phải minh tinh, còn bao che, Chanh cô xem nhiều quá, hợp đồng vừa hết hạn tôi tùy tiện viết ở trang nào chẳng phải sẽ giống nhau cả sao? Có khi là người cướp ra sách của tôi, công ty chưa lớn mạnh đến mức khiến cho giới chèn ép tôi chết hết mà.
Chanh:...
Chanh bị nói xong á khẩu không trả lời được, nếu như hợp đồng thời gian còn dài hơn đối với cô mà nói có thể là một đả kích.
Thế nhưng hợp đồng đã sắp hết hạn...
Đừng nói tới việc cô qua công ty khác, dù cô ta đăng tải trên trang của mình thôi, vẫn có thể kiếm tiền, bán bản quyền...
Có thể làm được loại chuyện như vậy ngoại trừ Nhật Mộ Trường Giang, ước chừng cũng không còn người khác.
Đúng là tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan mà!
Cho nên...
-
“Không sao, em đừng lo lắng, tất cả có tôi đây.” Nhật Mộ Trường Giang ở trong điện thoại an ủi Lâm Dư Tâm một chút, cúp điện thoại, hắn ngồi vào trước bàn đọc sách.
Úy Nhiên...
Đây là cô tự tìm.
Nhật Mộ Trường Giang mở máy vi tính ra, trước nhóm độc giả liếc mắt nhìn.
[Kiếm Các]
Kiếm Các - Tiểu Lộc: Đại Đại tới.
Kiếm Các – Lai Mễ: Đại Đại khi nào tung cập nhật?
Kiếm Các – Đồ Sát: Đã chuẩn bị xong tiền nạp đọc sách, chỉ cần cô cập nhật, tôi sẽ đập tiền vào đọc!
Kiếm Các – Tự Nhiên: Đồ sát đại gia, đưa Đại Đại lên Top!
Nhật Mộ Trường Giang: Ngày mai sẽ báo cập nhật.
Nhật Mộ Trường Giang vừa nói, trong nhóm hoan hô, nhao nhao la hét muốn được thưởng.
Nhật Mộ Trường Giang đọc đến đây tâm tình cũng tốt, chuẩn bị viết mấy chương nữa.
Hắn mở thư mục ra, các ký tự đẫm máu nằm trong tài liệu.
Bản thảo của hắn toàn bộ không thấy.
Nhật Mộ Trường Giang trong lòng giật thót, mồ hôi lạnh đổ khắp toàn thân, vô ý thức cảm giác mình ấn sai chỗ.
Hắn tắt đi thư mục.
Một lần nữa mở ra.
Không sai...
Vẫn mấy chữ đỏ tươi to đùng nằm ở đó, phóng to ra trước mắt Nhật Mộ Trường Giang.
Úy Nhiên từng qua đây! Kinh ngạc hay không? Bất ngờ hay không? Có vui vẻ hay không?
Hắn hài lòng cái rắm!
Bản thảo của hắn là dùng để cập nhật, lúc này đều bị xóa... một dấu chấm câu cũng không sót lại.
Phản ứng đầu tiên của Nhật Mộ Trường Giang không phải là tức giận mà là tìm cách tìm lại bản thảo.
Nhưng mà Hài Hòa Hiệu ra tay, hắn muốn tìm lại bản thảo khả năng chỉ có thể đi tìm một Phục Hưng Hiệu.
“Úy Nhiên con khốn này!”
Nhật Mộ Trường Giang nhìn thời gian một chút còn có mười giờ với tốc độ của hắn, có lẽ viết được một số.
Hắn đã hứa hẹn với độc giả.
Phải biết rằng tác giả đã nói ra lời hứa, nếu như không làm được rất dễ bị độc giả chửi mắng.
Mặc kệ mình có bao nhiêu lý do nghiêm chỉnh... bọn họ đều sẽ cảm giác rằng mình nói lời không giữ lời.
Món nợ này, chờ hắn vượt qua cửa ải này rồi tính!
Nhật Mộ Trường Giang cắn răng nghiến lợi vùi đầu gõ chữ