Lúc mười một giờ đêm Nhật Mộ Trường Giang viết ra sáu mươi nghìn chữ của bản thảo, hắn cảm giác ngón tay và toàn thân mình đều cứng đờ.
Sáu mươi nghìn chữ cũng không ít.
Mặc dù không có viết được nhiều, thế nhưng ngày mai còn có thời gian bù vào.
Nhật Mộ Trường Giang thở phào.
Hắn đang chuẩn bị cập nhật chương lên, nhưng trong chớp mắt văn bản đã trống không.
Nhật Mộ Trường Giang dường như là nhào tới trước máy vi tính.
Trên văn bản lại chầm chậm hiện ra mấy chữ màu đỏ.
Viết nhanh nhỉ! Cố gắng lên nha!
Nhật Mộ Trường Giang: “...”
“Úy Nhiên!”
Nhật Mộ Trường Giang mắt đỏ ngầu lật tìm phương thức liên lạc với Minh Thù.
Nhật Mộ Trường Giang: Úy Nhiên cô là con khốn, cô có phải thiếu não hay không! Lão tử [Xoẹt...]
Nhật Mộ Trường Giang thể hiện tốc độ tay hắn, trong vòng một phút gửi liền những lời thô tục.
Rất không may, Minh Thù không ở bên cạnh máy vi tính.
Chứng kiến những lời này là Sở Hồi.
Sở Hồi mặt không đổi sắc nhìn những dòng tin không ngừng nhảy.
Hắn móc điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Sở Hàn.
Ngân Ngư: Nhật Mộ Trường Giang là người nào?
Hàn Giang Tuyết lập tức nhắn trả lời.
Hàn Giang Tuyết: Chọc giận em hả?
Ngân Ngư: Chọc giận vợ em rồi.
Hàn Giang Tuyết:...
Hắn thắc mắc thằng bé này sao lại đột nhiên gửi tin nhắn cho hắn.
Hàn Giang Tuyết: Nhật Mộ Trường Giang dường như quen biết với ai đó là cấp trên của công ty, cụ thể anh không phải rõ, để anh giúp em hỏi một chút xem sao.
Hàn Giang Tuyết: Tiểu Hồi, em nghiêm túc sao?
Ngân Ngư: Ừm.
Hàn Giang Tuyết: Tiểu Hồi, Úy Nhiên lớn hơn em.
Ngân Ngư: Vậy thì sao, em chỉ nhỏ hơn cô ấy ba tuổi mà thôi, gái hơn ba ôm nhà vàng!
Hàn Giang Tuyết: Tiểu Hồi, em cẩn thận suy nghĩ lại một chút, không nên làm chậm trễ người ta, cũng không cần làm cho mình hối hận. Anh đối với Úy Nhiên chỉ là thưởng thức, không có ý tứ gì khác.
Ngân Ngư: Em thích cô ấy.
Sở Hồi mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền của mình.
Hàn Giang Tuyết: Úy Nhiên biết tên hộp thoại này của em không?
Ngân Ngư: Anh không được nói cho cô ấy biết! Cô ấy mà biết, em không để yên cho anh!
Hàn Giang Tuyết:...
Sở Hàn và Sở Hồi quan hệ lúc tốt lúc xấu, lúc Sở Hồi có chuyện nhờ hắn, tuyệt đối ngoan ngoãn, thế nhưng nhờ xong sẽ phũ phàng điển hình loại qua cầu rút ván.
Thế nhưng hắn là anh cả, lại đồng ý với ba mẹ chăm sóc em thật tốt, em trai có yêu cầu vẫn phải làm.
Với địa vị Sở Hàn, rất nhanh đã tìm ra được Nhật Mộ Trường Giang, hắn còn làm một phần bản văn, sửa xong sau đó mới gửi đi cho Sở Hồi.
Tùy tiện nhắn Minh Thù.
Hàn Giang Tuyết: Chuyện Nhật Mộ Trường Giang, làm phiền cô trông coi tiểu Hồi một chút, tôi sợ nó xảy ra chuyện gì.
Thứ này nếu hắn không cung cấp, nó cũng sẽ nghĩ cách lấy được từ những nơi khác.
M:?
Hàn Giang Tuyết: Vừa rồi nó hỏi tôi muốn tư liệu Nhật Mộ Trường Giang.
M: Phiền phức.
Hàn Giang Tuyết: Úy Nhiên, cô...
M: Yên tâm, tôi sẽ trông coi cậu ấy.
-
Chìa khoá Minh Thù mới vừa cắm vào trong ổ, Sở Hồi liền từ bên trong mở cửa, ăn mặc chỉnh tề mang theo khẩu trang, dường như dự định ra ngoài.
“Đi đâu?” Minh Thù đẩy hắn trở về.
“Đi ra ngoài làm chút chuyện...” Sở Hồi cúi đầu đáp một tiếng.
“Rầm!”
Cửa đóng lại, Sở Hồi dường như cũng run theo một cái.
“Quay về.”
“Tôi có việc.”
“Buổi tối có chuyện gì? Giao dịch ngầm sao?” Một chút nữa là trời sáng rồi.
“Không phải... tôi có chuyện thật.”
Minh Thù vẫn ung dung mỉm cười: “Được, ra khỏi cửa này thì đừng quay lại nữa, có muốn tôi giúp cậu thu dọn hành lý một tay hay không, tiễn cậu xuống lầu gọi cho cậu chiếc xe? Rồi luôn tiện báo cho anh cậu một tiếng?”
Sở Hồi lập tức sững lại.
Chuyện gì vậy.
Hắn chỉ là đi ra ngoài một chút, đối với hắn như vậy...
Nhưng lại cảm thấy vui vẻ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cô đang quan tâm hắn hay sao.
Hừ hừ!
Chiếm thân cô trước, lại lấy trái tim cô.
Lão tử nhất định có thể làm được!
Sở Hồi mỉm cười: “Tôi không đi là được chứ gì, chị đừng tức giận.”
Hắn vừa trở về, vừa nói: “Thì ra chị thích chơi trò như vậy, vậy sau này có phải chị sẽ cùng tôi chơi trò phòng tối hay không? Tôi sẽ phối hợp tốt với chị...”
“Túi hành lý của cậu đâu?”
Sở Hồi lập tức không dám nói lung tung: “Tôi không nói lung tung nữa, chị đừng đuổi tôi đi.”
“Chơi trò phòng tối? Biết không ít nhỉ.” Minh Thù uy hiếp hỏi: “Người nào dạy cậu?”
“Anh tôi!” Sở Hồi bày ra vẻ rất nghiêm túc, nhưng vẫn không mất đi vẻ đơn thuần ngây thơ thiếu niên dễ thương.
“...” Làm anh cậu cũng thật vất vả.
“Chị, bữa ăn khuya ăn cái gì?”
“Đói rồi à.”
“Hả? Chị không đói bụng sao?” Không ăn bữa ăn khuya, cô sẽ ngủ không được.
Minh Thù quay đầu, nụ cười sáng chói: “Cậu nhịn đi.”
“Vì sao?”
“Giảm béo.”
“Tôi... tại sao muốn giảm béo?” Vóc người hắn rất đẹp, không có mỡ thừa, tại sao phải giảm béo?
“Quá nặng, ôm không nổi.”
“...”
Sở Hồi đột nhiên đi về phía Minh Thù, nhảy ngay đến trước Minh Thù hai chân đặt bên hông cô.
Minh Thù luống cuống tay chân ôm lấy hắn, còn phải giữ vững thân thể.
“Sở Hồi...” Cô nhức đầu gọi hắn: “Cậu là chàng trai trẻ, làm phiền có chút tự giác.”
Sở Hồi nghiêng đầu: “Cô lại không thích tôi lợi hại, mỗi lần tôi lợi hại một chút cô đều đánh tôi...”
Sở Hồi sửng sốt một chút, trong đầu dường như hiện lên điều gì thế nhưng hắn không có nhớ lại.
Minh Thù: “...” Ai bảo cậu tìm đường chết! Cậu giống như một tổng tài bá đạo bình thường trẫm đánh cậu được sao?
Sở Hồi gần kề Minh Thù, mập mờ nói: “Tôi ở trên giường rất lợi hại, chị có muốn...”
Minh Thù xoay người đưa hắn đặt lên bàn: “Không muốn, không được lộn xộn, nếu không... đánh cậu.”
Ôi cái lưng của lão tử.
Tiểu yêu tinh thực sự rất nặng, buổi tối phải để cậu ăn ít một chút!
Sở Hồi chống bàn, lắc chân: “Chị, đánh là thương mắng là yêu, chị nhất định là yêu tôi rồi.”
“Yêu cái đầu cậu.”
Sở Hồi suy tư một lát:““Chị, về sau tôi tên là đầu.”
“...” Mặt dày như vậy sao?
Bữa ăn khuya Minh Thù ngang nhiên cắt xén lượng thức ăn của Sở Hồi, phần bị cắt xén tự nhiên vào bụng Minh Thù.
Sở Hồi: “...”
Cô chính là vì mình được ăn nhiều hơn!
-
Sở Hồi cho Nhật Mộ Trường Giang vào danh sách đen, Minh Thù không đọc được những dòng tin khó coi đó nữa.
Thế nhưng Nhật Mộ Trường Giang nhất định sẽ không cập nhật kịp.
Minh Thù cố ý đến nhóm bình luận truyện hắn xem một vòng.
Quả nhiên không ít độc giả đã bắt đầu chất vấn.
Nói cập nhật rồi, hiện tại ngay cả một trang cũng không thấy.
Nhật Mộ Trường Giang bị tức giận làm đầu óc hỗn loạn, căn bản không biết mình muốn viết cái gì nữa, lúc này mới viết mấy trăm chữ, chứng kiến dòng bình luận truyện càng thêm tức giận.
Dù sao ngày hôm nay Nhật Mộ Trường Giang cũng đừng hòng ngủ được.
Sở Hồi nằm ở một bên, cầm điện thoại di động điên cuồng ấn.
Minh Thù tắt máy vi tính, ghé mắt nhìn hắn: “Ngủ đi.”
“Ngủ ngay đây.” Sở Hồi đứng quay lưng về phía Minh Thù, cố ý ngăn cản màn hình điện thoại di động, căn bản không có ý để điện thoại di động xuống.
“Nói chuyện với ai đó?”
Sở Hồi cảm giác Minh Thù đi qua, hắn gõ xong mấy chữ cuối cùng gửi đi, ấn tắt màn hình.
“Chị, không có gì.”
Minh Thù nghi ngờ nhìn hắn, điện thoại di động Sở Hồi sáng một chút, Sở Hồi nhanh chóng ấn tắt, Minh Thù chỉ liếc nhìn được một chữ “ok“.
Sở Hồi ném điện thoại di động qua bên cạnh, xoay người ôm lấy Minh Thù.
Sau một hồi quấn quít nhau, hắn kéo tay cô hướng xuống dưới người mình: “Chị, giúp tôi một chút.”
Minh Thù đánh hắn một cái: “Ngủ! Cả ngày ăn no nghĩ chuyện bậy bạ, không được!”
Sở Hồi bị đánh thở hốc vì kinh ngạc: “Chị... cái này... về sau chị cũng muốn dùng mà, đánh mạnh như vậy, làm hỏng thì làm sao giờ.”