Sở Hàn cho rằng Minh Thù trở về nhìn thấy đống hỗn độn này sẽ tức giận, ai biết cô ấy chỉ bình tĩnh bảo người đến dọn dẹp, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có.
Việc này có tính là điểm tốt không?
Lúc đầu tới, tính tình hắn cũng không tốt như vậy.
Phải chết lặng một lúc, hắn mới quen dần.
Thiếu niên ôm gối, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm: “Anh còn không đi?”
Định làm cái gì!
Muốn thông đồng với vợ lão tử sao!
Sở Hàn: “...”
Sở Hàn thấy Minh Thù tự mình tới phòng bếp dọn dẹp, hắn nhỏ giọng hỏi Sở Hồi: “Cậu cầu hôn rồi đúng không?”
“Liên quan gì tới anh.”
“Có phải hai người lại cãi nhau?”
“Từ đâu anh lại nghĩ là chúng tôi cãi nhau chứ?”
Sở Hàn nhìn chung quanh một chút.
Ở đây giống như...
Sở Hồi nói: “Anh thấy cô ấy tức giận không?”
Trong giọng nói hơi đắc ý, Sở Hàn sao lại không hiểu chứ.
Sở Hàn: “...”
Đúng là không có.
Đừng nói tức giận, ngay cả chân mày cô ấy cũng chưa từng nhíu một cái, ngay cả cha mẹ bọn họ, sợ rằng cũng không dung túng cho hắn đến nước này.
Nhưng cô ấy vẫn tỏ ra dáng vẻ rất tốt, nhìn người nào cũng tủm tỉm cười.
Không chừng là tính tình cô ấy tốt lên thật?
“Nếu như cậu đã quyết định thì nói cho anh một tiếng, dù gì người ta cũng là con gái, lễ ăn hỏi không thể thiếu, hôn lễ cũng phải làm... Bên phía ba mẹ anh sẽ đến thông báo...”
Sở Hồi im lặng, không hề phản đối Sở Hàn.
Sở Hàn đứng dậy: “Anh đi trước.”
Sở Hồi cũng chủ động đứng lên, dường như định tiễn Sở Hàn đi, Sở Hàn nhìn hắn.
“Nhìn cái gì, vừa hay em cũng định đi ra ngoài.”
Minh Thù đứng trong phòng bếp, chống tay lên bàn nhìn sang. Biểu cảm của thiếu niên ngưng lại: “Anh tiễn anh trai ra ngoài.”
Minh Thù lúc này mới cúi đầu tiếp tục công việc đang làm.
Sở Hàn kỳ lạ nhìn hai người, chào hỏi Minh Thù, rồi được Sở Hồi “tiễn” đi.
Sở Hồi không lâu sau đã quay trở lại, ước chừng chỉ đưa đến thang máy.
“Rất giỏi.”
Sở Hồi không ngẩng đầu: “Anh có giỏi hay không, không phải vợ rõ nhất sao.”
Tối hôm qua lúc đánh lão tử, không phải cô rất giỏi sao!
Nghĩ tới đây, Sở Hồi lại cảm thấy phiền muộn!
Cô dĩ nhiên ra tay được!
Hôn vợ được không?
Khỉ thật, phải nhịn, không được nói tục.
Minh Thù đang có tâm tư, không bám lấy đề tài này không buông.
Cô từ trong phòng bếp đi tới, ôm lấy cổ Sở Hồi.
Vẻ mặt Sở Hồi đề phòng.
“Không đánh anh đâu.” Minh Thù cười, thuận thế nắm lấy bàn tay hắn, đưa lên xem thì thầm: “Tới đây, để tôi xem nào, đập nhiều đồ như vậy tay có đau không?”
Sở Hồi nhìn Minh Thù nắm lấy tay của mình lật qua lật lại kiểm tra, trong lòng vừa rồi còn tức giận, chớp mắt đã tan biến.
Minh Thù cúi xuống hôn lên lòng bàn tay hắn.
Cảm xúc ấm áp mềm mại, khiến thân thể Sở Hồi khẽ run.
Cô gái ngước mắt khẽ cười.
Ánh nắng chiều tà từ ngoài cửa sổ lọt vào, khiến cho hình bóng hai người lồng vào nhau.
Sở Hồi yên lặng nhìn cô gái trước mặt, chăm chú nghiêm túc.
Dường như cô ấy là sắc đẹp duy nhất trên thế gian này, chỉ vì một mình hắn mà nở rộ.
Có cô ấy ở bên cạnh.
Thật tốt.
-
Ngày hôm sau khi Minh Thù đứng lên, liền phát hiện chiếc nhẫn trên ngón tay.
Cô đưa lên trước ánh nắng sớm để xem, thấy bên trong có khắc chữ.
Không phải là tên của cô, mà là tên của Sở Hồi.
Minh Thù ghé mắt nhìn thiếu niên đang ngủ say, giữa lông mày đều là ý cười, cô cúi người hôn một lên chân mày của thiếu niên, lại thấy thèm muốn quấn lấy môi hắn một phen.
Thiếu niên mơ mơ màng màng bắt đầu đáp lại, theo bản năng quấn lấy cô.
Minh Thù rất nhanh thì hối hận đã đụng vào hắn, cô đói bụng.
Cho nên đang nửa chừng, Minh Thù liền chạy đi.
Sở Hồi ngơ ngác ngồi ở trên giường, cùng thằng nhỏ của Sở Hồi đang đứng thẳng, hai mặt nhìn nhau.
A a a!
Lão tử muốn chém chết cô!
Đao đâu rồi!
Sở Hồi ngồi ở trên giường, thân thể xao động dần bình phục, chậm chạp xuống giường rửa mặt, trên bàn ăn đã chuẩn bị xong cháo, chỉ có một bát không có nhiều.
Minh Thù còn đang chằm chằm nhìn hắn.
Sở Hồi cầm bát: “Vợ, anh không ăn no sẽ không còn sức lực.”
“Không sao, em có là được rồi.”
“...” Cả nhà cô! Có ai ngược đãi bạn trai như cô không!
Ánh mắt Sở Hồi nhìn vào trên ngón tay Minh Thù, cô không lấy xuống, cũng không nói gì, đó chính là âm thầm chấp nhận sao?
Trong lòng Sở Hồi mừng khấp khởi, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng kia của Minh Thù, lại nhanh cúi đầu húp cháo.
Hắn thực sự sợ ngày nào đó sẽ bị cô cho mình chết đói.
Minh Thù thất vọng cầm Kim Nguyên Bảo đi.
“Ngày gần đây cảnh sát nhận được tố cáo, ở một khu nhà có vụ bạo lực gia đình, cảnh sát lập tức chạy tới địa chỉ xảy ra vụ án... Người ta bảo gã đó là một nhà văn nổi danh trên mạng...”
Trong tivi là hình ảnh cảnh sát mang người đi.
Tuy đã bị làm mờ gương mặt, nhưng Minh Thù liếc mắt cũng nhận ra đó là Nhật Mộ Trường Giang.
Mà người bị đánh chính là Lâm Dư Tâm.
Lâm Dư Tâm gầy đến không ra bộ dạng gì, bị người đưa lên xe cứu thương.
Nghe nói tinh thần Lâm Dư Tâm có chút không bình thường, sau đó bị chuyển tới bệnh viện tâm thần, Hà Tề cũng bị kết án.
Minh Thù quay quay ngón tay đeo nhẫn, mãi đến khi tin tức kết thúc mới tắt đi.
Sở Hồi có một hợp đồng, Minh Thù đưa hắn tới tận nơi liếc mắt nhìn vào bên trong: “Anh lấy thân phận gì để nói chuyện?”
Ngân Ngư trên lý thuyết phải là một người con gái.
“Người đại diện.”
Minh Thù giơ ngón tay cái: “Lợi hại.”
Sở Hồi nghiêng người hôn cô: “Cám ơn vợ khích lệ, anh sẽ cố gắng. Một lát nữa vợ có tới đón anh không?”
“Không đến, anh cũng không phải không biết đường trở về.”
“Vợ yên tâm để anh ở ngoài một mình sao? Như lần trước, có người bắt nạt anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Vậy anh đánh cô ta. Em có tiền, đừng sợ, bảo lãnh anh ra ngoài không có vấn đề gì.” Minh Thù bảo đảm.
“...”
Sở Hồi tức giận xuống xe, Minh Thù nhìn hắn đi vào, mỉm cười rời đi, nhìn đồng hồ trong lòng tính toán cảm thấy cần phải qua cửa hàng một chút.
Cô thuê người quản lý Úy Nhiên Hồi Phong, thế nhưng chỉ cần cô không có việc gì sẽ tới đó.
Dù sao cô mở cửa hàng, chính là thuận tiện cho việc mình đi ăn.
Úy Nhiên Hồi Phong làm ăn rất tốt, có điều lúc này đã qua giờ cơm, chỉ còn lại có hai bàn chưa ăn xong.
“Chị Úy.” Trưởng cửa hàng chào hỏi: “Muốn ăn cái gì không?”
“Ừ, cứ làm một vài món bất kỳ đi! Không có thời gian.”
“Được.” Trưởng cửa hàng đi vào nhà bếp phân phó.
Minh Thù chọn một chỗ ngồi xuống.
Bàn bên cạnh chính là mấy cô gái, có thể là đi liên hoan uống khá nhiều rượu.
Trưởng cửa hàng rất mau mang đồ ăn ra, Minh Thù chậm rãi ăn, canh thời gian ăn hết đồ ăn.
Cô đứng dậy rời đi, đi ngang qua mấy cô gái bàn kia, bên tai chợt vang lên câu hỏi của một cô gái đang uống ở đó: “Tiệm này vì sao gọi là Úy Nhiên Hồi Phong?”
Cô gái bên cạnh nói tiếp: “Không biết, có vẻ kỳ lạ... Có điều tôi thích tác giả Đại Đại có bút danh Úy Nhiên! Chỉ nhìn cái tên này, là tôi muốn tới rồi!”
“Tên rất dễ nghe, đồ ăn cũng ăn rất ngon...”
Minh Thù liếc mắt nhìn cô bé kia, cất bước rời đi.
Đến lúc bọn họ ra tính tiền, được cho biết là miễn phí, mấy người tôi đỡ cậu, cậu đỡ tôi đứng hình tại chỗ.
Tại sao lại được miễn phí?
Có điều say quá rồi, mấy cô cũng không hỏi việc này nhiều lắm.
Nhất định là ngày hôm nay các cô gặp được thiên sứ.