Minh Thù ngoài miệng nói không đi đón tiểu yêu tinh, cuối cùng lại vội vã đi đón.
Thú nhỏ nằm ở bên cạnh ăn vụng đồ ăn vặt của Minh Thù, Minh Thù đột nhiên ngồi xuống, thú nhỏ giật mình một cái lông toàn thân xù cả lên.
Làm cái gì, làm cái gì!
Con sen phát hiện mình ăn vụng?
Hiển nhiên thú nhỏ đã suy nghĩ nhiều, Minh Thù ngồi xuống là bởi vì Sở Hồi đã đi ra.
Thú nhỏ rúc vào trong đồ ăn vặt, ngụy trang mình thành đồ ăn vặt bảy màu.
Thấy sắc quên nghĩa!
Hừ hừ!
Thật đáng ghét!
-
Minh Thù không ra truyện mới, nhưng mỗi ngày cô đều đăng nhập tài khoản đi bình luận vào truyện của người khác để tăng giá trị thù hận.
Không sai!
Cô ghi rõ tên tài khoản của mình!
Cuối cùng còn ký tên hẳn hoi, rất sợ người khác không biết là mình làm.
Chúng tác giả: “...”
Người này sợ là điên rồi, sao lại không bị giam lại chứ!
Tác giả hận Minh Thù đến nghiến răng, nhưng không làm gì được cô.
Nếu anh ngồi chửi nhau với cô ta, cô ta sẽ mắng cho anh á khẩu không nói gì được.
Nếu anh không chửi nhau với cô ta, cô ta sẽ tự mình ở đó nhảy nhót.
Cuối cùng chỉ có thể chặn tài khoản của cô.
Minh Thù là một tác giả bị toàn bộ các nhà văn cho vào sổ đen.
Minh Thù cũng không thể làm khác, vì giá trị thù hận cô chỉ có thể liều mạng.
Sở Hồi nhìn cô làm bậy, ngoại trừ “hừ hừ” hai tiếng, cũng không thể làm gì cô.
Cô một lời không hợp là đánh người.
Hù chết lão tử.
“Cái này là cái gì?”
Minh Thù cầm một vật giống như vé vào cửa.
“Vé đi chơi công viên.” Sở Hồi khéo léo trả lời: “Vợ, anh muốn đi, vợ đi cùng anh có được không?”
“Anh bao nhiêu tuổi rồi? Còn đòi đi công viên.”
“Vợ, anh muốn đi.”
“Không đi, không đi, làm ầm lên làm cái gì.”
Minh Thù ngoài miệng luôn từ chối, nhưng lại xoay người cất vé đi.
-
Gần trưa bị Sở Hồi kéo đến công viên, bởi vì là công viên mới mở, vẫn còn trong lúc doanh nghiệp thử kinh doanh, cũng không nhiều người lắm.
Sở Hồi cái gì cũng muốn chơi, nào là cáp treo, thuyền hải tặc, ghế lốc xoáy…
Minh Thù không có sức lực đi theo hắn, toàn bộ hành trình quan tâm đến đồ ăn vặt trong công viên.
Cuối cùng Sở Hồi kéo Minh Thù vào vòng đu quay.
Tới chơi vòng đu quay, cũng không phải ai cũng là tình nhân.
Ánh mắt Sở Hồi nhìn xuống phía dưới, có vẻ rất vui vẻ.
Minh Thù nắm lấy tay hắn, thân thể dựa vào ghế, lười biếng nhìn gò má hắn.
Sở Hồi đột nhiên quay đầu: “Vợ à, truyền thuyết kể rằng những đôi yêu nhau nếu ngồi chung trong vòng đu quay cuối cùng sẽ chia tay, nhưng là khi đu quay chạy đến điểm cao nhất, nếu như hôn nhau sẽ được ở bên nhau mãi mãi.”
“Ngây thơ.”
Sở Hồi: “...”
Ngây thơ cái gì?
Lão tử tìm hiểu đã lâu, vui đùa lãng mạn với cô, cô lại bảo lão tử ngây thơ? Cô rốt cục có hiểu hay không!
Sở Hồi quay đầu nhìn về phương xa phụng phịu.
Vòng đu quay càng ngày càng cao.
Lúc vòng đi quay chạy tới điểm cao nhất, Sở Hồi đột nhiên bị kéo trở lại, mặt Minh Thù ngay ở trước mặt hắn, mềm mại gần kề.
Sở Hồi tức giận không thèm nói gì.
Minh Thù bất đắc dĩ, làm bộ muốn lùi ra, Sở Hồi lúc này mới ôm lấy cô, hôn lên môi cô.
Mãi đến khi đu quay di chuyển xuống dưới, Sở Hồi mới buông cô ra.
“Hừ!”
Minh Thù: “...”
Tiểu yêu tinh sao lại khó hầu hạ như vậy.
Sở Hồi kéo Minh Thù xuống dưới sau đó mặc kệ cô, một mình đi về phía trước.
Hắn đi hai bước, đột nhiên cảm giác trên ngón tay vương vướng, mắt vừa nhìn xuống, trên ngón tay không biết khi nào đã đeo một chiếc nhẫn.
Lúc vừa rồi ở phía trên sao?
Sao hắn lại không biết...
Sở Hồi quay đầu tìm Minh Thù, Minh Thù đang đi theo một người để mua kẹo đường, cười tủm tỉm rất dễ thương.
Đoàn người xung quanh trong mắt hắn như dừng lại, lúc này Sở Hồi chỉ thấy mỗi cô gái kia.
Cô gái ghé mắt nhìn qua bắt gặp ánh mắt của hắn, cô mím môi cười, ánh mắt lấp lánh, hiện ra ý cười dịu dàng.
Minh Thù cầm kẹo đường đi qua: “Đi thôi.”
Sở Hồi giơ tay lên: “Cái này...”
Minh Thù nắm chặt lấy tay: “Chơi chán rồi, về nhà thôi.”
Hai chữ về nhà làm cho trái tim Sở Hồi nóng rực lên.
Về nhà.
Trở về nhà của bọn họ.
Sở Hồi “ừ” một tiếng, rốt cuộc cũng không tiếp tục hỏi, nắm lấy tay cô hai chiếc nhẫn kề sát bên nhau.
Hình bóng của hai người thoáng như hòa vào nhau.
“Muốn ăn không?”
“Muốn.”
“Không cho.”
“...”
Minh Thù xoay người, hôn lên trên môi Sở Hồi, Sở Hồi cảm giác được mùi vị trái cây rất ngọt.
“Cho anh nếm thử.” Cô gái cười lùi ra.
“Rất ngọt.” Sở Hồi nghĩ lại hương vị: “Ngọt ngào giống như vợ vậy. “
-
Lại một năm nữa.
Ở rạp chiếu phim, người đến người đi, Minh Thù ôm bỏng ngô, ánh mắt nhìn qua đám người chen lấn tìm được Sở Hồi đang đứng cách đó không xa.
Sở Hồi đã nhuộm tóc đen trở lại, lúc này đứng ở trước máy gắp gấu bông, đang rối rít nhìn những con gấu bông bên trong.
Xung quanh có rất nhiều cô gái, trên mặt mỗi người đều ửng hồng.
“Anh à, để bọn em giúp anh gắp.”
“Anh à, em cũng có thể, em gắp rất giỏi!”
Đám con gái bên cạnh không ngừng chào hàng chính bản thân mình.
Sở Hồi cũng không thèm nhìn đến ai cả: “Không muốn.”
Nhóm con gái thét đến chói tai: “A, dáng vẻ từ chối thật là đáng yêu.”
“Thật là muốn ôm về nhà.”
“Anh à, không gắp được gấu bông thật đau lòng mà.”
“Gấu bông này đúng là không hiểu chuyện.”
Máy gắp gấu bông:???
Việc này liên quan gì tới ta!
Sở Hồi đọc nhấn từng chữ rõ ràng, hắn trịnh trọng bỏ tiền vào, hít sâu.
Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn động tác Sở Hồi, lúc cái kẹp gắp con gấu bông lên, các nữ sinh thét đến chói tai nhìn cái kẹp đang di động.
Nhất định phải thành công.
Nhất định phải thành...
“A!”
Nữ sinh phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Gấu bông lại rơi trở về.
“Anh trai thật đáng thương.”
“Muốn mua cho hắn thật nhiều gấu bông...”
Sở Hồi trừng mắt nhìn gấu bông, dường như phát cáu muốn đạp máy gắp gấu bông.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh một cánh tay đưa tới, cho một đồng tiền xu vào, tiếp theo cánh tay hắn bị người vòng giữ lấy, lôi kéo tay hắn khống chế cái nút.
Cái kẹp vững vàng kẹp gắp được con gấu bông vừa rơi xuống, di chuyển đến ô cửa.
“Còn muốn không?”
Sở Hồi từ trên tấm kính, nhìn thấy người bên cạnh mình, hắn suy nghĩ một chút: “Muốn.”
Minh Thù lại cho tiền vào: “Cái nào?”
Sở Hồi chỉ vào một con gấu bông bên trong máy gắp gấu bông.
Minh Thù lại gắp con gấu bông đó ra, Sở Hồi dường như chơi đến nghiện chỉ huy Minh Thù không ngừng gắp.
Mãi đến khi nhân viên bên cạnh đều nhìn không vừa mắt.
“Không chơi nữa, người ta muốn đánh người.” Minh Thù buông Sở Hồi ra, nhìn gấu bông bên cạnh.
Nhiệt độ trên người biến mất, Sở Hồi bất mãn nhíu mày lại.
Hắn cũng không muốn những con gấu bông này, chỉ là thích cùng với Minh Thù làm việc này.
Bởi vì nhiều gấu bông lắm, Sở Hồi lại không phải thật sự muốn gấu bông, cho nên Minh Thù chia gấu bông cho nhóm cô gái bên cạnh.
Đám cô gái tuy là tiếc rẻ vì anh chàng đã có bạn gái rồi, nhưng nhìn bộ dáng bạn gái cưng chiều hắn, lại vui vẻ nhận gấu bông từ tay Minh Thù.
Cuối cùng Sở Hồi chỉ lấy một con, cùng Minh Thù vào phòng chiếu phim.
Phim mới bắt đầu chiếu, tên có vẻ rất văn vẻ.
Sở Hồi nhất định muốn đi xem, Minh Thù chỉ có thể đi cùng hắn.
Nội dung không ngoài tình tình cảm cảm, Minh Thù không quan tâm, ăn bỏng ngô nắm tay Sở Hồi chơi đùa.
Sở Hồi cảm giác đầu ngón tay có chút nóng, hắn nghiêng đầu, thấy Minh Thù đang đặt đầu ngón tay của mình lên môi hôn một cái.
Sở Hồi cảm thấy tê cả da đầu, đầu ngón tay mềm mại, nhịp tim không khống chế được đập mạnh hẳn lên.
Cô đè ngón tay hắn xuống, nhẹ véo lấy đầu ngón tay hắn, lại hững hờ nhìn phía trước.