Minh Thù bị người phụ nữ kéo không cho đi, phải để cô bồi thường tiền.
Mặc kệ Minh Thù chứng minh như thế nào, cô không hề liên quan đến người này, người phụ nữ cũng không buông tay.
Minh Thù nhìn bên cạnh trông đáng thương, đáy mắt của tiểu yêu tinh lại lộ ra chút tia sáng ác liệt, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Trẫm nợ hắn nha!
Trẫm chính là đi ra ngoài ăn một bữa cơm!
Sớm biết xảy ra việc này, cô ở nhà ăn rùa là được rồi!
Kim Nguyên Bảo: Ta đã làm sai điều gì mà chủ nhân cả ngày muốn ăn ta.
“Mấy thứ này lúc tôi mua đều là đồ mới, bị làm thành như vậy, cô bảo tôi làm sao đây? Còn sô pha, cô xem thử đi đây đều thành cái gì? Trừ tiền của những thứ đồ dùng trong nhà này ra, còn có phí vệ sinh phí...”
Người phụ nữ lải nhải tính tổn thất một lần, cuối cùng báo cáo một con số cho Minh Thù.
“Tại sao tôi phải giúp cậu?” Minh Thù nhìn về phía tiểu yêu tinh.
“Chị là chị của tôi mà.” Sở Hồi rất không biết xấu hổ nhận bừa thân thích.
“Tôi với cậu không hề thân thích, coi là chị gái sai vặt sao?”
“Chị, chị sẽ không tuyệt tình nhìn một thiếu niên mười tám tuổi bị người khác làm nhục chứ?”
“Tôi có thể.” Trẫm tuyệt tình thì đến bản thân cũng sợ.
Sở Hồi: “...”
Nước mắt của Sở Hồi nhỏ từng giọt, vừa nhìn liền biết là không có ý tốt: “Chị, chị cứ coi như cho tôi mượn, tôi sẽ trả cho chị.”
“Trả cho tôi?”
“Ừ ừ.” Sở Hồi gật đầu: “Anh trai của tôi rất có tiền.”
“Tiền của anh trai cậu có liên quan gì với cậu? Hơn nữa... nếu anh trai cậu lo cho cậu, bây giờ cậu cũng sẽ không ở nơi này? Lại nói cậu không phải từ nhà chạy ra đây sao? Cậu dám để anh trai cậu biết à?”
Minh Thù như cười như không nhìn hắn.
Mỗi câu lời đều đã nói đúng đáy lòng của Sở Hồi.
Sở Hồi: “...”
Sở Hồi cúi đầu, nói với chủ nhà: “Bà xem bán tôi đến nơi nào để bồi thường đủ tiền đi.”
Chủ nhà: “...”
Minh Thù: “...”
Minh Thù cũng nói một chút, lẽ nào thật sự phải để chủ nhà bán tiểu yêu tinh?
“Tôi giúp cậu cũng được, sau này cậu phải nghe lời tôi.”
Hai tay Sở Hồi khoanh để ở trước ngực: “Chị, chị sẽ không để tôi làm chuyện kỳ lạ gì chứ?”
Minh Thù cười khẽ: “Dù sao cũng là bán, bán cho ai mà không giống nhau.”
Khoảnh khắc Sở Hồi suy nghĩ, lộ ra sự đấu tranh trên gương mặt xinh đẹp, cuối cùng chật vật gật đầu: “Được.”
Cô lấy điện thoại chuyển khoản cho chủ nhà.
Chủ nhà ném đồ của Sở Hồi ra ngoài: “Thật là xui xẻo tám đời.”
Đồ của Sở Hồi chính là vali hành lý màu bạc, tai nghe của hắn treo trên tay cầm vali.
Chủ nhà đóng cửa lại đi rồi.
Sở Hồi ngồi trên vali hành lý, tinh thần không vui nhìn Minh Thù: “Chị, hình như tôi phát sốt rồi.”
Minh Thù nhíu mày: “Phát sốt chút thôi cũng có thể đốt hỏng não của cậu à?Đàn ông đàn ang, chịu đựng đi!”
Sở Hồi: “...”
Hắn gục đầu xuống, đầu chống trên tay cầm.
Sở Hồi đang nghĩ ngợi làm sao chơi xỏ Minh Thù, đầu đột nhiên bị người ta nâng lên, bàn tay ấm áp vù vù đặt trên trán hắn, Sở Hồi bị ép nhìn cô gái đang đứng trước mặt.
Minh Thù thu tay về, hỏi hắn: “Cậu định ở đâu?”
“Không biết.” Thiếu niên yếu ớt nói.
“Có tiền không?”
“Không có.”
Vì tăng độ tin cậy, Sở Hồi móc ví tiền của mình ra cho Minh Thù xem, một tờ tiền trong đó cũng không có, chỉ có mấy tấm thẻ.
“Đều bị anh trai tôi giữ lại rồi.”
Sở Hồi nhoài người trên tay cầm, mệt mỏi nói: “Chị, chị thu nhận tôi có được không?”
“Tại sao tôi phải thu nhận cậu?” Không thân không thích!
“Không phải chị bảo tôi nghe lời của chị sao? Hơn nữa tôi nợ chị nhiều tiền như vậy, chị không trông tôi thì tôi chạy mất làm sao?”
“Tôi có thể tìm anh trai của cậu.”
Sở Hồi: “...”
Gió lạnh từng đợt trong hành lang, Minh Thù thấy sắc mặt Sở Hồi càng ngày càng khó coi, xoay người đi vào trong nhà: “Vào trong.”
Sở Hồi vui vẻ, kéo vali hành lý đi vào theo Minh Thù.
Trong nhà nguyên chủ toàn bộ đều được sắp xếp, ở giữa dùng màn cửa và giá sách ngăn cách ra không gian khác nhau.
“Tự mình tìm thuốc uống, chắc ở trong ngăn kéo kia.” Minh Thù chỉ vào một phương hướng: “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
Cô đói bụng.
Cô cần tìm đồ ăn.
Không có thời gian nói nhảm với tiểu yêu tinh.
Sở Hồi không khách sáo nằm trên ghế sô pha, mơ hồ đáp một tiếng.
...
Minh Thù ăn xong, lại đi siêu thị mua vài thứ. Trời lạnh thế này, phải dự trữ nhiều đồ ăn vặt một chút.
Mở cửa đi vào, lò sưởi tản ra sự ớn lạnh trên thân thể.
Minh Thù cởi áo khoác xuống, đi vào phòng khách.
Liếc mắt liền thấy thiếu niên trên ghế sofa.
Đầu hắn chôn ở trong gối, một tay rũ xuống ở ngoài sô pha, Kim Nguyên Bảo đang bò tới bò lui dưới ngón tay hắn.
“Sở Hồi? Đứng lên.”
Thiếu niên không có phản ứng.
Minh Thù lại kêu hai tiếng, thiếu niên cũng không đáp lại.
Minh Thù ngồi xổm người xuống, tự tay kéo đầu hắn từ trong gối dậy, gương mặt thiếu niên ửng đỏ vô cùng nóng.
Minh Thù đỡ trán.
Quả nhiên là xui xẻo tám đời.
Đứng dậy đi tìm thuốc, sau đó cho hắn uống lại đỡ hắn lên giường.
...
Giữa trưa ngày thứ hai Sở Hồi mới tỉnh, hắn đưa tay sờ trán, đầu mê man, trong miệng nhạt nhẽo vô vị.
Trên khuôn mặt thiếu niên mờ mịt viết “tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì“.
Một hồi lâu đầu Sở Hồi mới hồi phục.
Hắn ở trong nhà của người phụ nữ tên là Úy Lam.
Sở Hồi chống thân thể ngồi xuống, hắn nhìn chăn mền trên người tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, không phải nước hoa mà chính là hương thơm của cô gái.
“Chị?” Sở Hồi kêu một tiếng.
Bên ngoài không ai trả lời.
Sở Hồi xuống giường, bên cạnh có một đôi dép nam mới. Hắn mang dép đi ra, xuống hai bậc thang, phía dưới chính là phòng khách.
Sở Hồi nhìn thấy con rùa đáng yêu chổng vó trên bàn trà, thế nào cũng không thể lật lại.
Cái này... là cô nuôi?
“Cậu biết nấu cơm không?”
Giọng nói đột ngột từ bên cạnh vang lên, Sở Hồi chợt nhìn sang.
Cô gái mặc đồ ở nhà, mái tóc mềm mượt rũ xuống theo đường cong uyển chuyển của cô, lưng cô dựa vào bên cạnh giá sách, mắt chứa ý cười nhìn chằm chằm hắn.
Sở Hồi lắc đầu.
Rõ ràng hắn nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt cô gái.
Nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, đổi một tiểu yêu tinh biết nấu cơm.
Minh Thù mang theo đồ ăn vặt từ giá sách bên kia qua đây, ném lên ghế sô pha một cái: “Vậy cậu đi ra ngoài mua cơm đi.”
Sở Hồi căng môi: “Tôi bị bệnh.”
Minh Thù gật đầu: “Vừa đúng lúc đi ra ngoài xem bác sĩ, đừng sốt hỏng não của mình.”
Sở Hồi: “...” Não của chị mới sốt hỏng đó.
“Không phải có thể gọi đồ bên ngoài...”
Minh Thù nói: “Tuyết lớn, đồ bên ngoài không đưa đến.”
Nếu đồ ăn bên ngoài đưa đến, cô cần phải tự mình đi ra ngoài.
Sở Hồi không biết đấu tranh gì trong lòng, cuối cùng đưa tay ra về phía Minh Thù: “Trả tiền.”
Minh Thù rút ra từ trong túi mấy tờ tiền đưa cho hắn.
Sở Hồi cầm tiền trực tiếp ra khỏi cửa.
Minh Thù nhíu lông mày lại: “Áo khoác của cậu đâu?”
Sở Hồi vừa đổi giày vừa trả lời: “Không biết ném chỗ nào rồi.”
Minh Thù: “...”
Lý do rất hay rất mạnh mẽ, trẫm quả thực không còn cách nào phản bác.
“Sao không ném người cậu luôn đi?”
Chân Sở Hồi giậm lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù, một chút ý cười lộ ra trên khuôn mặt tái nhợt: “Đây không phải là ném cho chị rồi sao?”
“Rốt cuộc cậu quấn lấy tôi là muốn làm gì?” Hắn có ký ức rồi à?
Kỹ năng diễn xuất của tiểu yêu tinh càng ngày càng chuyên nghiệp, trẫm cũng phải đành chịu.
Thiếu niên rất vô tội: “Chị, tôi chỉ là... không có nhà để về mà thôi.”