Ngân ngư: Thêm cả tôi nữa.
W: Vì sao? Ngươi cho ta đồ ăn vặt à?
Ngân ngư:...
Chị gái à, ta không phải là bách hợp, tạm biệt nhé!
Mình Thù tắt khung trò chuyện đi, sau đó lại có vài người không hiểu chuyện chạy tới tìm cô hỏi han, chắc là họ đã nhìn thấy bài đăng đó rồi.
Trương Mộc trực tiếp gọi điện thoại cho Minh Thù.
“Tôi vừa trở về đã nghe được một tin kinh hoàng như thế này, cô tìm ai điều tra ra chuyện này vậy?”
Trong ấn tượng của hắn, đám bạn tốt của mình đều không có khả năng làm việc này.
Minh Thù vừa trêu chọc Kim Nguyên Bảo đang bò tới bò lui ở bên cạnh, vừa trả lời: “Tự tôi làm đó.”
“Làm ơn đi.” Trương Mộc không tin: “Cô nắm được tình tiết thật sự rồi còn viết lách cái gì nữa.”
Minh Thù suy nghẫm lại một hồi: “Nói cũng đúng, vậy tôi có nên đổi cách viết khác không?”
Trương Mộc: “…”
Trong lòng Trương Mộc vẫn tràn đầy nghi ngờ, sau đó hắn lại trở về trọng tâm của câu chuyện vừa rồi: “Chỉ là viết một bài thôi mà, làm sao lại biến ra được nhiều tình tiết như vậy, cô còn tự tiện thêu dệt thêm nữa chứ.”
“Cuộc sống giống như một trò đùa vậy, có chơi nổi không tất nhiên phải để xem trình độ diễn xuất của cậu đến đâu rồi.”
Trương Mộc vẫn cảm thấy những lời Minh Thù nói đều là nhảm nhí, nhưng cũng không phản bác gì thêm.
Minh Thù trò chuyện với Trương Mộc được một lúc thì cúp điện thoại.
Cô lật người Kim Nguyên Bảo lên, bốn chân ngắn cũn của nó quơ loạn xạ trong không khí.
[Ký chủ, người bắt nạt động vật nhỏ là nhằm mục đích gì vậy?]
Không ăn được thì chẳng lẽ không được quyền bắt nạt một chút sao?
[Hay là cô đứng nhìn tôi đánh…]
Hài Hòa Hiệu còn chưa nói hết, Minh Thù đã cất hắn đi.
-
Mình Thù đợi mãi đến tận rạng sáng, Lâm Dư Tâm mới lên làm sáng tỏ mọi việc.
Cô ta viết một bài rất dài.
Minh Thù ôm đống đồ ăn vặt xem xong không thể không phát ra một tiếng cảm thán.
Bé đáng yêu của ta bị vấy bẩn rồi.
Lâm Dư Tâm mang tất cả sai lầm đổ lên đầy Lưu Quang Vũ. Trước đây cô đã từng nói với Minh Thù, đã là bạn bè thì hãy gửi ảnh chụp màn hình cho nhau đi.
Sau đó cô ta đề cập đến đống ảnh đó với Lưu Quang Vũ, dường như cô ta cũng rất muốn Lưu Quang Vũ xóa bỏ nó.
Bởi vì Lưu Quang Vũ đã dùng máy tính của cô ta phát tán đống ảnh đó ra, nên địa chỉ ID đương nhiên là giống nhau rồi.
Lâm Dư Tâm cực kỳ thành khẩn mà nói rằng: Là lỗi của tôi, tôi không biết mọi chuyện lại có thể ra nông nỗi này, lúc đó tôi ra ngoài mua đồ, đến khi trở về thù Lưu Quang Vũ đã gửi rồi, tôi cũng như Úy Nhiên muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người.
Lý do đùn đẩy trách nhiệm của Lâm Dư Tâm cộng thêm những tấm ảnh cắt kia, nhìn qua thì mọi chuyện chính là như vậy.
Thế nhưng Lưu Quang Vũ đã ngủ từ lúc nào. Đến khi cô biết chuyện thì đã sang ngày thứ hai.
Tác giả là sinh vật hoạt động về đêm, thế nên chuyện này rất nhanh chóng được lan truyền.
Sáng sớm cô vừa mới tỉnh dậy đã bị tin tức của tác giả thân quen làm cho khủng hoảng.
Cô xem xong một lượt từ nguyên nhân đến hậu quả, tức muốn phun máu.
Cô coi Lâm Dư Tâm là bạn bè, tại sao cô ta có thể đối xử với cô như vậy?
Bài đăng lần trước của cô thực sự không biết là kẻ nào đã gửi đi, chẳng qua cô thấy rằng đứng về phía Lâm Dư Tâm cũng rất có lợi cho nên cô mới nói như thế với cô ta.
Lâm Dư Tâm bị người ta chửi rủa, nên cô ta mới đổ hết tội lên đầu cô.
-
Minh Thù cũng từng nghe nói về chuyện xích mích giữa hai người, dù sao thì Lưu Quang Vũ cũng không phải là đối thủ của Lâm Dư Tâm, cô bị cô ta lập tài khoản phụ nói ra không ít tin xấu.
Lâm Dư Tâm chẳng những tẩy sạch tội lỗi thành công mà còn đạp ngã được Lưu Quang Vũ, để cho những lời Lưu Quang Vũ minh oan cho mình đều trở thành sự giả tạo trong mắt mọi người.
Lâm Dư Tâm bỗng nhiên trở thành người bị hại.
Minh Thù hả hê nhắn tin chúc mừng Lưu Quang Vũ.
W: Sao nào, tôi không nói sai chứ.
Lưu Quang Vũ: Có vẻ như cô vui mừng lắm nhỉ.
Lưu Quang Vũ kéo Minh Thù vào danh sách đen.
Minh Thù không còn cơ hội để trêu tức Lưu Quang Vũ nữa.
Minh Thù chỉ còn cách kìm nén đau thương đăng lên weibo.
W: Cuộc sống như một trò đùa, chơi đùa cùng rùa yêu. [Ảnh] [Ảnh]
Tiểu Khả Ái Của Ngươi Lên Đường Rồi: Đại Đại, chị lại bắt Kim Nguyên Bảo nằm chổng vó rồi.
Nhìn Xuống Dưới Mỗi Ngày: Tư thế này của Kim Nguyên Bảo đáng yêu quá.
Tích Tích Tích: Cầu ra chương mới! Cầu ra chương mới!
Trời Mưa Không Gặp Được Nhau: Vì sao tôi lại cảm thấy lời nói kia của Đạ Đại giống như đang châm chọc ai đó vậy?
W: Hừ, tôi không có châm chọc.
W: Chính xác là tôi đang nói đến cô ta.
Người hâm mộ:...
Đại Đại thật thà quá.
Nói thẳng ra như thế nào đây nhỉ, bị người ta tung ra ảnh chụp màn hình, lại còn nói Đại Đại của bọn họ không coi ai ra gì.
Thế nhưng trong mắt một vài người thì Đại Đại như vậy rất đáng yêu.
Sau đó Lâm Dư Tâm liền trở nên khiêm tốn hơn nhiều, im lặng viết truyện, người hâm mộ của cô ta cũng trở nên khiêm tốn hơn rất nhiều.
Lâm Dư Tâm không quậy phá, bốn bề đều trở nên yên bình, trên mạng xã hội cũng không có chuyện gì để xem nữa.
Minh Thù giảm bớt được vài tình tiết không cần thiết, cấp tốc hoàn thành bộ “Điểm sáng của bạn“.
Viết văn thật mệt mỏi quá, nàng muốn đổi nghề!
Thời điểm viết xong “Điểm sáng của bạn” biên tập viên lập tức gọi điện chúc mừng, thuận tiện hỏi về dự định sáng tác tiếp theo của cô.
Minh Thù bày tỏ cô muốn đi ăn... à không, cô muốn đi tìm cảm hứng sáng tác nên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra được.
Chanh: Tôi khá ưng ý đề tài lần trước cô đưa cho tôi, cô đã viết xong đề cương cho nó chưa?
W: Chắc cô nhớ nhầm rồi.
Rốt cuộc là cô có bao nhiêu tâm huyết với nghề này, “Điểm sáng của bạn” vừa mới hoàn thành, một quyển bản thảo khác đã được đưa cho biên tập viên nhìn rồi! Đại cương là được gửi đến từ khu chợ bán thức ăn sao?
Chanh gửi cho cô mấy tấm ảnh đã chụp lại màn hình.
W: Cô nhớ nhầm rồi.
Chanh: Cô cho rằng đảo ngược lại tên thì không phải là cô nữa sao.
Chanh hết nói nổi. Tại sao trước đây hắn lại không phát hiện ra vị Đại Đại này lại mặt dày như thế.
W: Đúng, không phải là tôi.
Chanh:...
Chanh: Quên đi, tôi nói với cô chuyện này trước, địa chỉ cuộc họp hằng năm mấy ngày trước tôi đã gửi cho cô rồi, cô là người đại diện nên nhớ đến đúng giờ.
W: Hôm đó tuyết rơi đầy trời không thích hợp để ra ngoài.
Chanh chưa kịp phản ứng lại thì Minh Thù đã đăng xuất.
Ngoài đường tuyết vẫn rơi dày đặc, cô thực sự không muốn ra khỏi nhà, lạnh chết chết đi được.
Lúc này rất khó có thể gọi được đồ ăn ở bên ngoài.
Minh Thù bọc mình thành một cục tròn rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tiếng gió lạnh bao trùm cả hành lang.
“Hôm nay mày nhất định phải đền cho bà! Bà nói cho mày biết, những món đồ này không hề rẻ đâu, mày xem mày đã biến nó thành cái gì rồi?”
Giọng nói the thé của một người phụ nữ xuyên ra ngoài hành lang
Sát vách nhà cô là một hộ gia đình, người phụ nữ đang cực kỳ tức giận chống nạnh ở cửa chỉ tay vào bên trong.
Minh Thù rụt cổ lại rồi đi về phía thang máy.
Lúc đi ngang qua gia đình kia, bỗng nhiên có một người từ bên trong chạy vọt ra giữ chặt cánh tay của cô: “Đây là chị của tôi, chị ấy sẽ đền.”
Minh Thù: “???”
Mình Thù nhìn qua, đó là một cậu nhóc trong bộ quần áo màu nhạt, tóc tai bù xù, trên người nồng nặc mùi rượu.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của cậu có phần hơi tái nhợt, quầng mắt thâm đen.
Nhìn tổng thể thì tương đối thê thảm.
Người phụ nữ liếc nhìn Minh Thù: “Cô là chị của nó?”
Minh Thù lắc đầu: “Không phải, tôi không biết cậu ta.”
Vị trí cô đang đứng bây giờ rất dễ để nhìn vào bên trong phòng.
Chẳng trách người phụ nữ này lại giận giữ như vậy, trong phòng giống hệt như vừa bị người ta đập phá dỡ bỏ.
“Chị ơi.” Khuôn mặt cậu nhóc tái nhợt, lộ ra biểu cảm có chút đáng thương: “Nếu chị không giúp em, bà ấy sẽ đem em đi bán đó! Chị nỡ lòng nào để cậu em trai đáng yêu như thế này bị vấy bẩn sao?”
“Tôi đồng ý.” Minh Thù gật đầu, rút tay ra khỏi móng vuốt của cậu em trai kia.
“Thằng nhóc thối tha, đền tiền mau!” Người phụ nữ không nhịn được lại rống lên.
“Đây là chị của tôi, bà đi mà đòi tiền cô ấy.” Cậu nhóc chỉ vào Minh Thù: “Tôi thì ngược lại, hoàn toàn không có một đồng nào.”