Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 60: Chương 60: Nhiệm Vụ Mới, Ngược Dòng Thời Gian




Dã Lan Phi, Thục Thương và Thủy Thừa Diên càng nghe lại càng kích động, một cảm giác bi phẫn, tuyệt vọng, áp bách không tên dâng trào trong lòng khiến bọn họ có cảm giác như không thể thở nổi. Từng tia từng tia oán niệm từ trên người họ thoát ra dung nhập vào cơn lốc khiến cơn lốc hắc khí càng mạnh hơn.

Nơi không xa đó đã bắt đầu có linh hồn chịu ảnh hưởng. Bọn chúng nhớ lại những gì khi còn sống trãi qua, nhất là những cảnh không vui bị phóng đại gấp trăm lần, ngàn lần. Oán niệm dần hình thành thoát khỏi linh hồn dung nhập vào cơn lốc hắc khí. Cơn lốc hắc khí ngày càng trở nên mạnh hơn dần hình thành vòng xoáy hắc khí.

Tư Khấu Kình Vũ nhíu mày thầm nghĩ. Chuyện này liên quan gì y, đâu phải y khiến các ngươi chịu cảnh mang theo kí ức luân hồi vạn lần, cũng đâu phải y một tay thiết kế mọi chuyện. Tại sao lại đổ hết mọi chuyện cho y. Khó chịu nha, khó chịu nha.

Nhìn lốc xoáy hắc khí xoay quanh bao bọc Dực Kì Thiên mà Tư Khấu Kình Vũ cảm thấy đau đầu không thôi. Đây là chuyện gì a, đây có tính là nằm không cũng trúng đạn hay không?

Giờ phút này y thật sự mong muốn bản thân không phải là Sáng Chế Thần của thế giới này nếu không chắc y sẽ bị oán niệm của đám người này đè cho chết quá. Nhưng dù có thế nào thì bây giờ y cũng cần làm gì đó để ngăn chặn chuyện này tiếp diễn nếu không thì người chịu thiệt cũng là y.

Có điều phải làm bằng cách gì đây? Đây cũng là lần đầu y gặp chuyện này nên không có kinh nghiệm gì.

Đúng lúc này hệ thống lên tiếng.

[Đinh! Kiểm tra đo lường phát hiện kí chủ khám phá điều kiện kích hoạt nhiệm vụ ẩn. Hệ thống phát động nhiệm vụ ẩn.]

Cùng lúc đó một bảng điện tử hiển hiện trước mặt y. Chỉ thấy trên đó viết.

Nhiệm vụ ẩn: Hoá giải oán niệm của Dực Kì Thiên.

Mô tả nhiệm vụ: Dực Kì Thiên vì mang kí ức luân hồi vạn lần tuần hoàn lặp đi lặp lại dần xuất hiện cảm xúc tiêu cực sinh ra oán niệm. Oán niệm quá lớn khó có thể tiêu trừ. Muốn giải quyết oán niệm cần tháo bỏ khúc mắc của người sinh ra oán niệm. Nhiệm vụ của kí chủ là giúp hắn giải trừ khúc mắc trong lòng.

Ghi chú: xét thấy tình huống đặc biệt đặc ban chuyến du hành trở lại quá khứ. Kí chủ có thể xuyên về quá khứ đi vào các lần luân hồi trước của Dực Kì Thiên để tìm kiếm nguyên nhân khúc mắc và hoá giải khúc mắc.

Hoàn thành ban thưởng: Tùy trường hợp mà ban thưởng điểm tích phân và điểm công đức khác nhau.

Trừng phạt thất bại: Bị Dực Kì Thiên đánh chết.

Nhận / Hủy.

Cái quần què gì thế này. Tư Khấu Kình Vũ nhìn cái nhiệm vụ mà kinh ngạc trợn tròn mắt. Đây là tiết tấu muốn y đi hoá giải khúc mắc cho nhân vật chính. Vả lại nếu thất bại sẽ bị nhân vật chính đánh chết.

Y trộm liếc nhìn thân ảnh làm trung tâm lốc xoáy thầm nuốt nước bọt. Cái trừng phạt này có thể xảy ra lắm à nhen.

“Vô Thần Sinh Thiên, hôm nay ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.” Dực Kì Thiên hét lớn một tiếng, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn y. Không giải thích gì thêm nữa mà nhào về phía y hạ sát thủ.

Vạn lần luân hồi vạn kiếp oán hận vào giờ phút này bùng nổ ngập trời. Lúc này trong đầu Dực Kì Thiên chỉ còn suy nghĩ cho dù có phải trả giá đắt cỡ nào cũng muốn giết chết Vô Thần Sinh Thiên để giải toả mối hận bấy lâu.

Từ lúc hắn có ý thức đến nay đã trải qua bao nhiêu chuyện, không có ai hiểu hơn hắn cái nổi tuyệt vọng đó. Chỉ vì một cái cốt truyện mà cuộc đời hắn trở nên thê thảm. Thuở nhỏ bị bỏ rơi, bị gia tộc truy sát phải bái sư học nghệ, ấm áp được vài năm thì lại bị chính người thầy mình kính yêu nhất lạnh lùng đẩy vào vực sâu không đáy từ đó mỗi bước đi tựa như đi trên băng mỏng phải luôn cẩn thận và cảnh giác. Tin không dám tin, yêu không dám yêu. Liên tiếp tin tưởng người lại bị phản bội, trên tay hắn có bao nhiêu máu tươi thì có bấy nhiêu bất hạnh.

Hắn từng từ hỏi nhiều lần tại sao bản thân lại rơi vào hoàn cảnh này. Hắn có làm sai gì đâu tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy.

Hắn chỉ muốn có một cuộc sống đầm ấm hạnh phúc, muốn được sư tôn yêu quý, muốn có sư huynh muội hoà đồng, kết giao bằng hữu cùng sát cánh cùng chiến đấu, muốn được mọi người thành tâm đối đãi và yêu quý. Nhưng tất cả chỉ là mơ, hắn mãi không đạt được.

Cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể thay đổi điều gì. Từng bước từng bước bị ép đi trên con đường cô độc không lối về. Mà những bất hạnh của hắn đều do y mà thành.

Là do y, y có thể viết một nhân vật qua đường dù ác độc và khốn nạn cỡ nào cũng có người nguyện vươn tay giải cứu rồi cho gã ấm áp nhưng lại có thể nhẫn tâm để hắn từ đầu tới cuối chịu đủ cảm giác giày vò tin tưởng rồi bị phản bội. Đến cuối cùng chẳng có ai thật lòng ở cạnh hắn. Không có ai. Không một ai.

Từ đầu đến cuối tất cả những người ở quanh hắn đều là vì mục đích khác nhau mà tiếp cận hắn. Lợi dụng hắn xong thì muốn giết hắn.

Hoạ Khiết Vũ là vậy, Huyền Nguyệt Ma Quân là thế. Nhưng bây giờ bọn họ thế nào?

Một kẻ nay đã là Vũ Nhã Thượng Quân cao cao tại thượng, một kẻ giờ thì trở thành U Minh Chi Chủ. Còn hắn thì sao? Y lại muốn tước đoạt khí vận của hắn, còn muốn giết chết hắn.

Nếu Tư Khấu Kình Vũ mà biết ý nghĩ này của Dực Kì Thiên chắc chắn sẽ hét vào mặt hắn rằng: TM, ngươi bị bệnh à. Lão tử nói muốn giết ngươi hồi nào. Y chỉ là muốn tước đoạt khí vận của hắn để hắn không còn liên quan đến sinh tử của thế giới này nữa thôi chứ có muốn giết hắn đâu. Tên này đúng là nghĩ nhiều, bị bệnh hoang tưởng à.

Dực Kì Thiên dĩ nhiên không biết chuyện này, hắn đã bao lần gặp phải chuyện bị người lợi dụng xong rồi ra tay muốn giết hắn. Cho nên lúc xâm nhập dữ liệu Hệ Thống của Tư Khấu Kình Vũ biết được kế hoạch tước đoạt khí vận của hắn của y thì hắn đinh ninh rằng y muốn giết hắn. Mà dù có sai thì cũng không kém bao nhiêu.

Dẫu sao y cũng đâu quan tâm hắn. Ngay cả lời hứa một năm trước nói quên là quên, một năm qua hắn không lúc nào hi vọng y sẽ trở về thực hiện lời hứa, thậm chí không tiếc giá nào thâm nhập vào U Minh Giới tìm y. Nhưng đổi lại hắn được cái gì?

Hắn thấy y vui vẻ nói cười đùa giỡn cùng những linh hồn ở U Minh Giới, hắn thấy y tận tâm chỉ dạy Huyền Nguyệt Ma Quân, hắn thấy y dốc sức xây dựng U Minh Giới, hắn thấy rất nhiều nhưng chỉ duy nhất để ý rằng y quên lời hứa cũ.

Nếu đã hứa thì phải làm, hứa mà không làm thì tại sao còn phải hứa?

Là do hắn quá đáng ghét không đáng được người quan tâm hay y vốn không quan tâm đến hắn. Cũng đúng thôi, nếu y quan tâm hắn thì cũng đã không viết một cuộc đời bi thảm cho hắn như vậy. Hắn nha... Chính là kẻ không đáng được yêu thương, không đáng được quan tâm. Đúng không?

Nếu đã vậy thì hắn cũng không cần ai hết, người nào gây chuyện thì kẻ đó phải gánh hậu quả. Là y tạo ra hắn cũng khiến hắn rơi vào hoàn cảnh này mặc cho vô tình hay cố ý cũng không thay đổi được gì. Nếu đã vậy tại sao không cùng hắn biến mất khỏi thế gian này.

Hắn mệt mỏi rồi, hắn muốn từ bỏ tất cả. Dù biết sau khi y hoàn thiện thế giới này thì hắn có thể trở lại cuộc sống bình thường nhưng hắn không cần nữa. Hắn nói rồi hắn mệt, mệt đến không muốn sống nữa.

Y đã không giữ lời hứa vậy thì phải cùng hắn biến mất khỏi thế gian này để bồi tội.

Tư Khấu Kình Vũ thấy vẻ mặt nồng đậm oán hận của Dực Kình Thiên mới trực quan cảm nhận được hệ quả của độ hảo cảm -700 là cỡ nào. Nhìn cái bộ dáng muốn y chết của hắn kìa, nhìn cái tinh thần quyết tâm cùng ôm nhau đi chết của hắn kìa.

Mịa nó, hắn thật sự muốn giết y chứ đéo phải nói chơi. Tuyệt đối không có tình ý gì hay do gì ở đây hết á. Tư Khấu Kình Vũ quýnh, lật đật nhấn vào ô Nhận nhiệm vụ.

Vừa ấn xuống thì một vòng năng lượng bí ẩn từ bảng điện tử tràn ra khuyếch tán thành vòng tròn bao bọc phạm vi bán kính 300m. Trong phạm vi 300m này mọi thứ như bị định trụ, không gian thời gian như ngừng chảy.

Cùng lúc đó, cả Dực Kì Thiên và Tư Khấu Kình Vũ đều có cảm giác như bị một vòng xoáy màu đen hút vào.

[Đinh! Xét thấy tình huống nguy cấp kích hoạt tính năng ngược dòng thời gian. Hoàn tất thao tác. Chúc kí chủ có một chuyến du lịch nhân sinh viên mãn.]

Cái quần què gì vậy. Trước khi mất hết ý thức Tư Khấu Kình Vũ nghe thấy âm báo của hệ thống. Đáy lòng là một trận phun tào.

Thế nào là du lịch, quần què, y chẳng hiểu gì cả. Đang lúc muốn hỏi rõ ràng thì đã mất ý thức.

“Tỉnh, tỉnh. Vị nhân huynh này mau tỉnh a. Ngủ ở đây nguy hiểm lắm đây.”

Một thanh âm trầm thấp của nam tử vang lên bên tai, Tư Khấu Kình Vũ khẽ nhíu mày. Cảm thấy có người vỗ y thì khó chịu xua tay xua đuổi. Một giây sau mới sực nhớ ra mạnh mở mắt thì đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú của một thanh niên hai mươi tuổi, xung quanh toàn là cây cối xanh rờn. Hiển nhiên y đang ở trong rừng.

Gì thế? Chuyện gì xảy ra?

“Huynh đài, huynh có sao không?” Nam tử đó thấy Tư Khấu Kình Vũ tỉnh dậy bất chợt thì bị giật mình. Sau lại thấy y cứ ngó qua ngó lại thì thấy lạ bèn hỏi.

Tư Khấu Kình Vũ lúc này mới sực tỉnh ra, đầu y lúc này còn khá hỗn loạn còn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Đến giờ mới coi như hoàn hồn dần dần nhớ lại mọi thứ. Y nhìn nam tử một mắt rồi đứng dậy, lắc lắc đầu cười đáp và nghi hoặc hỏi. “Không có gì, đa tạ vị nhân huynh này quan tâm. Cho hỏi huynh là?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.