Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 71: Chương 71: Tin Tưởng




“... Cắt thịt thỏ. Như vậy dễ ăn hơn. Ta còn nhỏ.”

Dực Kì Thiên im lặng một lát mới nói. Thanh âm bình thản nghe không ra cảm xúc đặc biệt gì.

Nghe hắn nói vậy, Tư Khấu Kình Vũ mới giật mình nhớ ra rằng nhân vật chính của y hiện tại mới chỉ là nam hài năm tuổi, người còn rất gầy và bẩn.

Nhưng mà nhỏ như vậy đã có thể đi săn thỏ và nướng thịt thỏ thì thật quá giỏi rồi.

Ừm... Trong hình hài bé nhỏ ấy chính là một tu sĩ Độ Kiếp Kì trọng sinh, cho nên không có gì lạ cũng không có gì đáng ngạc nhiên hết.

Tuy hắn có thể đi săn và nướng thịt thỏ nhưng khi ăn tất nhiên cần xé nhỏ thịt ra để ăn. Dù sao cơ thể hắn vẫn là nam hài năm tuổi, nếu ăn quá thô bạo sẽ rất dễ gây ra chứng khó tiêu. Cho nên chuyện này giải thích được thông. Y cũng an tâm nhưng vẫn không muốn lại gần hắn.

Không vì lí do khác chỏ vì y sợ. Đúng rồi, y sợ tên này bỗng nổi chứng đến cho y một phát đồng quy vu tận.

Y cũng chưa quên cái vẻ điên cuồng của hắn khi ở U Minh Giới, cái vẻ mặt đó chính là vẻ mặt thề sống chết có nhau, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.

“Ngươi không muốn ăn sao?” Dực Kì Thiên xé một cái đùi thỏ đưa cho y.

Y không muốn qua chỗ hắn, hắn lại càng cố tìm cách tiếp cận y, trò chuyện cùng y. Bởi vì hắn muốn thăm dò y.

Tư Khấu Kình Vũ nhìn đùi thỏ trông rất ngon nhưng vẫn kiên quyết lắc đầu từ chối.

Y vẫn chưa quên bản thân hiện tại chỉ là linh hồn thể không có nhục thân. Những thứ này y không thể ăn mà cũng ăn không được. Y chỉ có thể hút không khí để sống. Thê thảm không?

Thấy y không ăn, hắn cũng không ép nữa. Cúi đầu cặm cụi mà ăn. Hắn thật sự thấy đói, dù sao cơ thể này hiện tại chỉ là phàm nhân, còn chưa bắt đầu tu luyện.

Ăn ăn một hồi hắn không khỏi cảm khái. Thật sự đã rất lâu rồi hắn chưa ăn gì. Kể từ khi kết Đan bắt đầu, hắn đã rất ít ăn đồ ăn, trừ phi là linh quả linh thực nếu không hắn sẽ không ăn gì. Bởi thức ăn bình thường chỉ có tạp chất, ăn vào xong còn phải đả toạ thanh lọc, rất phiền.

Bây giờ ăn lại thức ăn bình thường, hắn bỗng cảm thấy yêu thích cảm giác này. Vì hắn cảm nhận được bản thân đang sống, bản thân có cảm giác đói, có cảm giác no.

Ăn uống no đủ, hắn đào cái hố chôn xương xong rồi thêm củi vào đống lửa.

Tư Khấu Kình Vũ chăm chú nhìn Dực Kì Thiên. Nhìn hắn ăn xong, nhìn hắn chôn xương, nhìn hắn thêm củi vào lửa. Im lặng không nói gì, suy nghĩ tung bay.

Chó chôn xương.

“Ngươi sao cứ nhìn ta hoài vậy? Có chuyện gì à?” Dực Kì Thiên thật sự không thể không đánh vỡ sự trầm mặc này.

Hắn xem như đã rõ, y có lẽ đang thần du thiên ngoại, nếu hắn không nói gì chắc cả hai sẽ cứ thế trãi qua cả đêm.

Nghe hắn hỏi, y mới giật mình tỉnh lại. Xấu hổ sờ mũi, trong lòng có hơi chột dạ vì vừa nãy nhìn hắn chôn xương lại nghĩ đến cảnh chó chôn xương.

“Không có gì.” Tư Khấu Kình Vũ vội dời tầm mắt nhìn xung quanh.

Vừa nhìn mới phát hiện bản thân hiện tại đang ở trong hang động. Bên ngoài trời tối thui chứng tỏ đã trời tối. Lại nghĩ đến cảnh mình bị ngất, y khó tin nhìn Dực Kì Thiên.

“Là ngươi thấy ta ngất xỉu nên đưa ta vào đây?”

Dực Kì Thiên trầm mặc, cảm tình hiện tại y mới nghĩ đến chuyện này. Hắn thật cảm thấy dở khóc dở cười.

“Phải. Có muốn báo đáp ta gì hay không?” Hắn bỗng nổi hứng muốn trêu ghẹo y.

Tư Khấu Kình Vũ sầm mặt nhìn vẻ đùa cợt trong mắt hắn. Tên này đúng là thiếu ăn đòn, còn dám trêu đùa y. Thật là can đảm mà.

“Cảm ơn.” Y thở dài một hơi nói.

Dù có thế nào thì hắn thấy y ngất xỉu mà không đâm y một đao còn đưa y vào đây. Cũng xem như có chút ân huệ với y.

Y tuy căm ghét hắn nhưng cũng chưa đến mức không phân rõ thị phi trắng đen. Nên cảm ơn thì cảm ơn, nên ghét vẫn ghét.

Dực Kì Thiên khoé miệng nở nụ cười nhẹ, đáp. “Không có gì.”

Cuộc nói chuyện của cả hai người không mấy đặc sắc gì, trầm mặc rồi đối đáp vài câu, tiếp đó lại trầm mặc.

Dực Kì Thiên thì không biết phải nói gì tiếp, Tư Khấu Kình Vũ thì đang suy nghĩ về nhiệm vụ.

Nhiệm vụ của y là hoàn thành nguyện vọng của hắn, mà nguyện vọng kiếp này của hắn chỉ có hai từ 'tin tưởng'.

Thông qua kịch bản vừa xem, y cũng phần nào hiểu ý của nguyện vọng này.

Cả kiếp này thứ hắn thiếu nhất chính sự tin tưởng, thứ hắn đối mặt nhiều nhất là phản bội.

Tất cả mọi người đều phản bội hắn chỉ vì hắn là Nhân Ma hỗn huyết. Hắn tin tưởng người khác bấy nhiêu thì lại bị phản bội gấp đôi. Quá thê thảm.

Y rất bất ngờ vì các nguyện vọng của hắn không hề nhắc đến việc giải quyết thân phận Nhân Ma hỗn huyết này. Nhưng nghĩ lại cũng hiểu rõ.

Dực Kì Thiên là một kẻ sát phạt quả quyết, có chính kiến nhưng cũng là kẻ cứng đầu, bướng bỉnh. Đã quyết định thì sẽ làm đến cùng, đã định cái gì thì không thay đổi trừ phi quá tuyệt vọng, mỗi lần thất bại đều sẽ không chịu thua kém mà đứng dậy đấu tranh. Kể cả vì thân phận Nhân Ma hỗn huyết mà rơi vào thảm cảnh cũng chỉ tin rằng người khác sai chứ không phải hắn sai.

Mà cũng đúng thôi, nếu hắn cho là bản thân sai thì chẳng khác nào thừa nhận mọi người nói đúng rằng hắn là tạp chủng cần phải chết. Mà hắn muốn sống cho nên tuyệt đối không thể tin rằng bản thân sai, phải phản kháng lại tất cả. Như vậy mới có thể còn sống.

Nhân Ma hỗn huyết hay là đa số người mang hai loại huyết thống khác tộc trộn lẫn vào nhau đều trở thành đối tượng phỉ nhổ của đa số người và tu sĩ. Nhất là Ma Nhân, Tiên Ma, Yêu Nhân chú định sẽ bị khinh thường.

Những người mang hỗn huyết của ba dòng này đều không ngoại lệ bị xem là tạp chủng, người người kêu đánh, người người căm ghét. Thê thảm hơn còn có thể bị thiêu sống, bị giết chết, chịu cực hình tra tấn đến chết.

Lí do chỉ vì lập trường và trận doanh khác biệt. Ma Tộc và Nhân Tộc xưa nay không hợp, thường xuyên xảy ra chiến tranh. Yêu Tộc thì hình thái muôn vẻ, nếu là Yêu Nhân hỗn huyết thì đa số mang hình dạng nửa người nửa thú, nhìn dị hợm không được người ưa thích. Chính vì vậy kẻ mang hỗn huyết Yêu Nhân, Ma Nhân, Tiên Ma mới chịu đủ sự khinh rẻ như vậy.

Dực Kì Thiên chỉ là bị tộc nhân ức hiếp bắt nạt vẫn còn có thể xem như là nhẹ và bình thường nhất.

Cho nên y cần làm gì?

Gây dựng niềm tin của hắn?

Hay là để cho hắn biết dù cả thế giới đều phản bội hắn thì vẫn có người luôn tin tưởng và ở bên cạnh hắn.

Đúng rồi, nhất định là vậy. Chẳng phải hắn muốn có người có thể tin tưởng được sao, vậy y sẽ tìm cho hắn người như vậy.

Nhưng vấn đề là người này sẽ là ai?

Là y? Mơ đê.

Y chả muốn dấn thân vô mớ hỗn độn này.

[Kí chủ không tự làm thì có thể là ai nữa? Người khác có thể sao?]

Đúng lúc y đang xoắn xít thì hệ thống chen vào một câu, y không thể không thừa nhận rằng hệ thống nói đúng.

Ở cái thế giới luôn tràn ngập ác ý với hắn như vậy thì rất khó tìm được người đủ yêu cầu. Thật sự ngoài y ra sẽ không còn nhân tuyển khác.

Nhưng y có thể làm được sao?

Y cũng không tin vào bản thân lắm. Dẫu sao y có ác cảm với hắn còn là ác cảm không phải nhỏ.

Muốn người khác tin tưởng bản thân, có thể làm được tin tưởng vô điều kiện thì bản thân cũng cần phải trả giá tin tưởng tương xứng.

Mà y, y lo bản thân làm không được.

[Kí chủ không thử sao biết không thể.]

Hệ thống lại dụ dỗ, Tư Khấu Kình Vũ càng thêm rầu rĩ, đành nhận mệnh.

Y biết hệ thống đang dụ dỗ y đi vào con đường kết giao với Dực Kì Thiên, đằng nào mà chẳng còn cái tình kiếp đang chờ y.

Được rồi, tình kiếp thì tình kiếp. Y không tin bản thân không qua được. Cứ chờ đấy, lão tử nhất định sẽ vượt qua cho các ngươi thấy.

Yêu thôi mà có gì phải sợ, lỡ có yêu, ông đây cũng sẽ dứt bỏ. Không có gì đáng gờm cả.

Tư Khấu Kình Vũ quyết định chủ kiến liền bắt tay vào làm bước thứ nhất.

Sớm chiều ở chung.

Muốn xây dựng quan hệ tốt đẹp từ đó tạo dựng lòng tin lẫn nhau rồi đi đến giai đoạn tin tưởng không hối không hận thì điều đầu tiên cần thiết chính là hai bên phải có thời gian chung đụng.

Dựa theo tình huống hiện tại thì y chỉ cần để hắn theo bên cạnh mình là ok. Nhưng đó cũng là vấn đề cần quan tâm.

Làm thế nào để hắn chịu ở cạnh y đây?

“Uy... ngươi đang thất thần chuyện gì vậy?” Dực Kì Thiên thấy y lại thần du thiên ngoại, sợ y ra chuyện gì nên hỏi thăm.

Tư Khấu Kình Vũ giật mình hồi thần liếc nhìn Dực Kì Thiên. Thở dài một hơi nhận mệnh, bắt đầu công cuộc dụ dỗ trẻ em... À không... Thu đồ đệ.

“Tên nhóc nhà ngươi đúng là không tôn trọng người lớn gì hết.” Tư Khấu Kình Thương giả bộ phàn nàn.

Dực Kì Thiên ánh mắt quái lạ nhìn y. Ta làm gì rồi? Sao lại nói ta không tôn trọng người lớn?

“Ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều, sao không gọi ta là ca ca mà cứ ngươi này ngươi kia?” Y tiếp tục mặt dày chỉ trích.

Dực Kì Thiên hết lời để nói. Lớn tuổi hơn hắn? Ai cho y tự tin kia vậy?

Kiếp trước hắn cũng đã mấy trăm tuổi, là hắn lớn tuổi hơn y mới đúng.

Nhưng nhìn lại cơ thể nhỏ bé của bản thân, Dực Kì Thiên rốt cuộc không thể không thừa nhận.

Hắn bây giờ đúng là trông có vẻ nhỏ hơn y rất nhiều.

Nhưng bắt hắn kêu y là ca ca? Nói đùa gì thế, hắn cũng không phải người tùy tiện gặp ai cũng kêu ca ca, mà y có thể nhận nổi hai từ ca ca này từ hắn sao?

Kiếp trước hắn là ai?

Ma Đế đấy, người nghe người sợ, ma gặp ma run, quỷ gặp quỷ khóc.

Ai dám xưng huynh gọi đệ với hắn, trừ phi muốn chết.

Sau đó hắn chợt nhận ra. Đó là chuyện kiếp trước, còn bây giờ hắn chỉ là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch.

Dực Kì Thiên. “...”

Thật không muốn chấp nhận sự thật này chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.