Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 72: Chương 72: Nhận Đồ Đệ




“Mà thôi, ta cũng không cần ngươi gọi ta là ca ca. Gọi sư phụ được rồi. Nể tình ngươi không bỏ rơi ta lúc ta ngất xỉu, xem như ta và ngươi có duyên. Ta đành nhận ngươi làm đồ đệ vậy. Ngươi thấy sao?” Tư Khấu Kình Vũ không chờ Dực Kì Thiên đáp lời đã nói tiếp.

Lần này thành công khiến Dực Kì Thiên mộng.

Câu chuyện chuyển đổi quá nhanh, hắn theo không kịp.

Chuyện gì xảy ra? Hắn bị người ngỏ ý nhận đồ đệ à?

“Ngươi muốn nhận ta làm đồ đệ?” Dực Kì Thiên không thể tin được hỏi lại.

Hắn không phải chưa từng bái sư, kiếp trước hắn bái khá nhiều người vi sư nhưng không ngoại lệ đều phản bội hắn.

Kiếp này bỗng nghe có người muốn nhận hắn làm đồ đệ, nhất thời khiến hắn có ý nghĩ kháng cự.

Tư Khấu Kình Vũ gật đầu, chân thành nói. “Ta xưa nay xem trọng duyên phận và nhân quả. Có thể gặp nhau là duyên phận, ngươi thấy ta ngất xỉu không bỏ đi còn ra tay cứu giúp đó là nhân quả. Cho nên ta sau khi tính toán thấy hai ta có duyên sư đồ vì vậy mới muốn nhận ngươi làm đệ tử.”

Vì để hắn không nghi ngờ mà bái sư, y cũng là không quản mặt mũi kéo duyên phận và nhân quả ra nói. Có cảm giác bản thân đang là thần côn nói lời bịa đặt.

“Ngươi nghĩ một nam hài năm tuổi như ta có thể kéo một đại nam nhân như ngươi vào sơn động này được hả?” Dực Kì Thiên kì quái nhìn y mà hỏi.

Cho dù hắn có lợi hại cỡ nào đi nữa thì cũng không có khả năng lấy hình hài năm tuổi có thể kéo, ôm, bế một đại nam nhân trưởng thành đi một quãng đường dài, còn tìm sơn động để trú ngụ được.

Y là nghĩ như thế nào mà tin chắc là hắn cứu y mà không phải người khác. Hiện trường lúc đó cũng không phải chỉ có hắn nha.

Tư Khấu Kình Vũ đơ mặt, vẻ mặt dần ngốc trệ, chớp chớp mắt.

Chuyện gì đang xảy ra?

Không phải hắn cứu y à?

Nhìn lại thân hình gầy yếu của hắn, y chợt nhận ra một sự thật bị y quên.

Hắn nhỏ con như vậy thì sao có thể đem một đại nam nhân như y đi vào sơn động này.

Không phải hắn, vậy là ai?

Còn có, y bị hắn đùa giỡn. Từ lúc đầu đã bị đùa giỡn.

Moá... Đều tại hệ thống làm y cứ nghĩ là hắn cứu y.

Khi biết kiếp này hắn trọng sinh, y không thể dùng tư duy hắn là hài tử mà suy xét những việc hắn làm. Cho nên trong lúc nhất thời bị nhầm lẫn cũng bị người và hệ thống dắt mũi.

[Hệ thống không có nói gì hết nha, là kí chủ tự não bổ. Chứ nãy giờ bổn hệ thống và Dực Kì Thiên có nói gì đâu.] Hệ thống thấy mình bị đổ oan vội ngoi đầu lên phân trần.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tô Trí Viễn đi vào.

Nhìn thấy Tô Trí Viễn, y rốt cuộc biết ai mới thật sự là người đã cứu y. Nhất thời khó tránh khỏi lùng túng.

“Công tử tỉnh rồi à. May quá, làm ta sợ muốn chết.” Tô Trí Viễn mỉm cười mà nói, thanh âm dịu dàng tạo cảm giác an bình.

“Phải, đa tạ Tô huynh.” Tư Khấu Kình Vũ xấu hổ gật đầu nói lời cảm tạ.

Đồng thời bỏ qua lời phân trần của hệ thống. Trong lòng không ngừng phỉ nhổ hệ thống.

Ngươi không nói thì thôi, vậy mà ngay cả nhắc cũng không có. Ngươi còn nói ngươi không sai thử xem.

Lão tử cũng có tính tình nha. Nhiều lúc thật không biết ngươi là hệ thống của ta hay của hắn, lúc trước còn rủa hắn mà sao bây giờ lại bắt đầu bao che cho hắn rồi.

Thường nói lòng của phụ nữ khó dò, bây giờ lòng của hệ thống còn khó dò hơn, dù có dùng máy ra-đa quét cũng chưa chắc dò ra.

Hệ thống im lặng không nói gì, chỉ có thể trầm mặc. Trong lòng thì ủy khuất muốn chết.

Nó cũng đâu muốn, nó chỉ là nghe lệnh làm việc thôi a. Kí chủ, tự cầu phúc đi. Hệ thống bó tay rồi.

Tô Trí Viễn lắc đầu cười đáp. “Không có gì. Trời cũng đã tối, mọi người nghỉ ngơi thôi. Có gì sáng nai nói.”

“Phải đó, ta buồn ngủ rồi.” Dực Kì Thiên ngáp một cái, khoé mắt có giọt nước.

Hắn xác thật mệt mỏi, thật là muốn nghỉ ngơi. Đêm nay vừa nghỉ ngơi vừa thăm dò cũng rất tốt.

Nếu hai người này có ý xấu với hắn thế tất ít nhiều gì cũng sẽ lợi dụng đêm nay ra tay.

Tuy nếu là thật thì hắn sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm, nhưng hắn giỏi nhất là chuyển nguy thành an nên cũng không mấy lo lắng.

Ngược lại là hai người này... Chỉ hi vọng...

Tư Khấu Kình Vũ thấy Dực Kì Thiên tỏ vẻ mệt mỏi buồn ngủ thì thấy kì lạ. Đang nghĩ tại sao một kẻ như hắn cũng có lúc thấy mệt mỏi. Nhưng nghĩ đến vụ hồi nãy, lại nhìn thân hình gầy yếu của hắn thì không còn ý kiến gì nữa.

Dù hắn có lợi hại ra sao thì bây giờ cũng là hài tử.

“Nghỉ ngơi thôi.” Tư Khấu Kình Vũ gật đầu đáp ứng.

Mặc dù y không buồn ngủ và cũng không cần ngủ nhưng y cũng không ngại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần. Bởi vì y là linh hồn thể, linh hồn của y không ngủ không nghỉ vạn năm cũng không vấn đề gì. Chỉ có linh hồn cấp thấp mới cần nghỉ ngơi, hiển nhiên linh hồn của y là cao cấp.

Còn về việc nhận đồ đệ, trải qua sự nhầm lẫn vừa rồi, y cũng không có mặt mũi lại đề. Sợ bị hắn trêu chọc, rất mất mặt nha, quá xấu hổ rồi.

Sau khi đạt thành ý kiến thống nhất. Mọi người riêng phần mình nằm một hướng nghỉ ngơi. Mặc kệ tâm tư mọi người ra sao, một đêm bình yên trôi qua.

Trời sáng, khí trời mát lạnh, sương mù lượn lờ. Tiếng chim hót chào ngày mới vang lên, một đêm yên tĩnh dần rộn ràng náo nhiệt.

Dực Kì Thiên tâm trạng rất tốt, hôm qua không có gì xảy ra. Điều này chứng tỏ hai người này ít nhiều đều không có ác ý với hắn. Nhưng cũng chỉ là sơ bộ phán đoán, chưa thể kết luận hoàn toàn.

Tư Khấu Kình Vũ một đêm nhắm mắt dưỡng thần, tinh thần thoải mái hơn nhiều.

Tô Trí Viễn vẫn mang nụ cười ôn hoà vạn năm bất biến của mình. Sắp xếp gọn gàng sơn động sau đó mới nói.

“Mọi người có muốn ăn gì không? Ta đi lấy, là trái cây hay thịt thú rừng đều được.”

Y ở một mình lâu rồi, khó khăn lắm mới có người cùng trải qua một đêm, tuy chỉ là mỗi người mỗi hướng yên lặng mà ngủ nhưng cũng khiến y rất vui.

Ít nhất không phải chỉ có y một mình trải qua một đêm tịch mịch và cô độc.

“Làm phiền Tô huynh, ta không cần ăn gì cả, huynh chỉ cần lấy cho nam hài này là được.” Tư Khấu Kình Vũ cười nhẹ nói.

Tô Trí Viễn nhìn Tư Khấu Kình Vũ và Dực Kì Thiên một lát thì hiểu rõ, sau đó liền gật đầu rồi đi ra ngoài sơn động, định bụng hái chút linh quả và săn con yêu thú về nướng.

Dực Kì Thiên nghi hoặc nhìn Tư Khấu Kình Vũ. Trông y chỉ là người bình thường, không nghĩ đến lại là tu sĩ. Cho dù là hắn cũng nhìn không ra sâu cạn.

Nhân Vực thật sự là ngoạ hổ tàng long. Các Vực khác đều kém xa.

Hắn cũng không nói lời khách khí gì. Chờ đợi đồ ăn trở về. Hắn thật sự thấy đói bụng, cơ thể này quá yếu, cần thật tốt bồi bổ lại mới được.

“Nam hài, chuyện ta nói tối hôm qua ngươi thấy sao? Dù thế nào đi nữa ta vẫn cảm thấy hai ta có duyên sư đồ, ngươi bái ta vi sư, ta đảm bảo sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, yêu thương chăm sóc thật tốt ngươi.” Tư Khấu Kình Vũ thấy Tô Trí Viễn đi rồi liền mở miệng dụ dỗ hắn.

Tối hôm qua y không chỉ nằm nhắm mắt dưỡng thần mà còn nhân tiện suy nghĩ đối sách. Hôm nay thề nhất định thành công.

Y có lợi thế là biết hắn cần gì, khát khao điều gì cho nên không ngại đưa ra điều hắn quan tâm.

Dù sao nguyện vọng của hắn là 'tin tưởng', mà trong tin tưởng này lại bao hàm nhiều thứ, trong đó có cả yêu thương đùm bọc.

Dực Kì Thiên nghe được lời cuối thì không ngoài dự đoán thân thể cứng đờ.

Y nói là thật sao?

Giờ phút này hắn xác thực rất tâm động.

Kiếp trước bản thân trải qua kết cục bi thảm thế nào vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Nó khiến cho hắn dần không tin vào điều gì nhưng cũng khát khao được tin tưởng và bị tin tưởng, bị tình cảm thân thương phản bội nhưng vẫn luôn mong muốn có người nguyện ý yêu thương và hi sinh vì hắn.

Nhưng tất cả chỉ là ước muốn trong vô vọng. Kiếp này liệu có thể thực hiện không?

Hắn dùng Tam Đại Thần Khí để đảo ngược thời gian trở về quá khứ, là vì cái gì?

Vì muốn thay đổi vận mệnh.

Nhưng thay đổi điều gì?

Lúc trước hắn có lẻ còn mê mang nhưng bây giờ hắn đã rõ.

Hắn muốn trải qua một cuộc sống bình thường, có người quan tâm, có người yêu thương, có người nguyện hi sinh vì hắn. Quan trọng hơn là hắn muốn tin tưởng một người mà người đó sẽ không bao giờ phản bội hắn.

Y sẽ làm được sao?

Dực Kì Thiên do dự, hắn không dám chắc chắn.

Y là ai? Y đến từ đâu? Y có mục đích gì?

Hắn không biết.

Không biết y là ai, không biết y từ đâu đến, tiếp cận hắn vì cái gì.

Hắn chỉ biết y tên Tư Khấu Kình Vũ thông qua lời giới thiệu của Tô Trí Viễn. Những thứ khác thì hoàn toàn mù mờ.

Còn có thứ lực lượng kì lạ muốn hắn sinh ra hảo cảm với y nữa. Đó là cái gì? Là do y làm hay là thứ khác?

Y tại sao muốn nhận hắn làm đồ đệ?

Tại sao muốn yêu thương và quan tâm hắn?

Có quá nhiều nghi vấn trong đầu hắn. Hắn cần câu trả lời và cũng chỉ có y trả lời được thôi.

Nhưng hắn sẽ không dại gì mà hỏi trực tiếp, hắn sẽ từ từ tìm hiểu. Cuối cùng mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Dực Kì Thiên gật đầu, bái Tư Khấu Kình Vũ vi sư.

Không có một chút chần chờ mà còn rất kiên định. Chỉ có như vậy hắn mới có cơ hội tìm hiểu để biết rõ về y.

Thuận lợi, thành công thật sự quá dễ dàng. Dễ dàng đến độ Tư Khấu Kình Vũ không thể tin được.

Y cứ nghĩ phải tốn nhiều miệng lưỡi mới có thể khiến hắn đồng ý, ai ngờ hắn đồng ý quá lẹ làm y quá bất ngờ không kịp phản ứng.

Mặc kệ thế nào, chung quy kế hoạch một đã thành công. Giờ chỉ còn trông chờ vào việc sớm chiều ở chung có thể khiến hắn tin tưởng vào y, mà y cũng có thể tin tưởng vào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.