Đây là một trò chơi, cũng là một thử thách xem ai lún sâu hơn.
Tin tưởng phải xuất phát từ hai phía, lẫn nhau tin tưởng lẫn nhau gắn bó mới có thể dài lâu.
Còn sự tin tưởng này có thể kéo dài bao lâu thì dựa vào rất nhiều yếu tố và hoàn cảnh.
Và điều y cần làm chính là dù có trải qua chuyện gì cũng phải tin tưởng vào hắn, mãi mãi không phản bội.
Sao nghe cứ như có hố vậy nhỉ?
Lỡ hắn nói con rùa biết bay, y cũng phải tin không nghi ngờ sao? Vậy có khác nào là kẻ ngốc đâu, biết là bị lừa vẫn dính lừa.
E hèm... Lại nghĩ đi đâu rồi, trở về chuyện chính nào.
Sau khi một người quyết định bái sư, một người nhận đồ đệ xong thì Tô Trí Viễn cũng trở về, trên tay còn mang theo linh quả và một con thỏ đã làm sạch.
Hôm nay lại ăn thỏ nướng.
Tư Khấu Kình Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn Dực Kì Thiên ăn ngon lành, còn bản thân thì ngắm phong cảnh.
Ăn uống no đủ cũng là lúc từ biệt. Mặc dù không nỡ nhưng Tô Trí Viễn chỉ đành chào tạm biệt sư đồ Tư Khấu Kình Vũ, trước khi đưa tiễn còn tặng sư đồ hai người rất nhiều thứ. Đều là đặc sản của Mộc Vân Sâm Lâm. Mỗi dạng đều là bảo vật có giá trị không nhỏ.
Rời khỏi Mộc Vân Sâm Lâm, nhìn nam hài theo bên cạnh. Tâm trạng Tư Khấu Kình Vũ khá là vui.
Trong kịch bản trong ba năm Dực Kì Thiên vắng mặt, Tô Trí Viễn một lần tình cờ đến nhân gian dạo chơi thì gặp và yêu một nữ tử, nhưng thân là Thủ Hộ Giả, y không thể ở cạnh nàng cộng độ cả đời.
Sau đó y tình cờ biết được một chuyện.
Thủ Hộ Giả nếu muốn thoát khỏi trói buộc của Thiên Đạo thì cần đoạt xá một người mang đại khí vận, như vậy có thể che giấu Thiên Đạo mà sống cuộc sống người thường. Đổi lại phải trả giá bằng Đạo của bản thân.
Đã không còn là Thủ Hộ Giả thì Đạo cũng không còn, chỉ có thể sống như một phàm nhân, tuy không ngay lập tức biến lão nhưng sẽ phải gánh chịu sinh lão bệnh tử nổi khổ của con người.
Vì để ở cạnh nàng, y cam tâm tình nguyện từ bỏ thân phận Thủ Hộ Giả. Thiết kế đoạt xá Dực Kì Thiên, sau đó lại dùng cấm thuật thay hình đổi dạng trở về hình dáng Tô Trí Viễn, cùng nàng sống cuộc sống của một đôi phu thê phàm trần.
Cho đến khi mấy năm sau Dực Kì Thiên trở về ra tay giết chết hai người để báo thù.
Bây giờ Tư Khấu Kình Vũ dẫn Dực Kì Thiên đi, hi vọng có thể khiến cho Tô Trí Viễn không còn đi trên con đường này. Dù sao Tô Trí Viễn có kết cục như vậy cũng là vì phải thế vai của Huyền Nguyệt Ma Quân.
Tư Khấu Kình Vũ không hi vọng Tô Trí Viễn sẽ rơi vào kết cục bi thảm. Thông qua thời gian ngắn tiếp xúc, Tư Khấu Kình Vũ thấy Tô Trí Viễn là người rất tốt, người tốt nên sống lâu.
Tư Khấu Kình Vũ chỉ có thể ôm may mắn hi vọng như vậy.
Hai sư đồ rời khỏi Mộc Vân Sâm Lâm, Tư Khấu Kình Vũ không có ý định cùng Dực Kì Thiên đi Tu Vực. Nơi đó quá không tốt đẹp, y dám cá một khi hai người đến đó thể nào cũng sẽ xảy ra chuyện không may, đến khi đó chỉ e sẽ có kẻ nào đó đột nhiên nhảy ra vạch trần thân phận Nhân Ma hỗn huyết của hắn, cuối cùng buộc hắn đi trên con đường cũ.
Y cũng sợ rồi, vì đảm bảo an toàn. Vẫn nên ở Nhân Vực cho an toàn.
Nhưng còn về vấn đề tu luyện, y không biết hắn có muốn tu luyện hay không. Nếu tu luyện thì rất có khả năng sẽ đụng độ tu sĩ, đến lúc đó rất có thể xảy ra nhiều chuyện như đã nói.
Chuyện này y làm chủ không được, cho nên vẫn nên hỏi hắn thì hơn.
“Ngươi có muốn tu luyện hay không?” Tư Khấu Kình Vũ dắt tay Dực Kì Thiên, thanh âm ôn hoà hỏi.
Dực Kì Thiên hơi bất ngờ không hiểu tại sao y lại hỏi vậy, nhưng cũng không hỏi ra mà nghiêm túc suy nghĩ.
Hắn có muốn tu luyện hay không?
Hắn không rõ, kiếp trước tu luyện chỉ vì để báo thù, thù báo xong rồi lại bị hủy linh căn phế tu vi, sau đó lại vù báo thù mà tu luyện.
Có vẻ như hắn tu luyện chỉ vì báo thù, ngoài ra không còn vì mục đích khác.
Vậy kiếp này thì sao?
Khi mà hắn đã từ bỏ thù hận, hắn tu luyện để làm gì?
Bất tri bất giác ngước đầu lên nhìn y, hắn bỗng có một câu hỏi cho nên hắn hỏi. “Sư tôn, người là tu sĩ sao?”
Tư Khấu Kình Vũ nhướng mày, suy ngẫm một hồi rồi đáp. “Không được tính là tu sĩ.”
Hắn không tu luyện theo hệ thống tu sĩ nên chắc không thể tính là tu sĩ. Vả lại tu sĩ là sinh linh có sinh mệnh, mà hắn chỉ là linh hồn, tu chính là Vị Diện Chi Đạo.
Cho nên nói thế nào hắn cũng không phải tu sĩ.
“Vậy sư tôn, người có tu luyện hay không?” Dực Kì Thiên tiếp tục hỏi.
Tư Khấu Kình Vũ đầu tiên lắc đầu, sau đó gật đầu. “Không phải, có lẻ là phải.”
“Vậy là phải hay không phải?” Dực Kì Thiên nghi hoặc.
Tu luyện chính là tu luyện. Tu hay không tu cũng không xác định là có ý gì?
“Phải đi.” Tư Khấu Kình Vũ không xác định nói.
Y tu Vị Diện Chi Đạo chắc cũng tính là tu hành nhỉ.
“Vậy người sống được bao lâu?” Dực Kì Thiên hỏi ra điều bản thân muốn biết nhất.
“Rất lâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẻ chính là vĩnh sinh.” Tư Khấu Kình Vũ cười nói.
Y cũng không phải nói chuyện giật gân. Thông qua việc trò chuyện trên group chat Ta Thân Phụ Hệ Thống, y ít nhiều cũng hiểu về công việc mình đang làm.
Chỉ cần trong lúc làm nhiệm vụ cẩn thận để không bị chết, không bị ai giết, không phạm luật bị xử tử thì trên cơ bản sẽ có thể sống rất lâu. Tuổi thọ vô hạn đảm bảo ngươi sống đến nổi thấy mệt.
Cho nên y có thể nói hiện tại bản thân không khác gì đạt được vĩnh sinh, đương nhiên là chỉ khi y an phận thủ thường cẩn thận sống sót thì sẽ được vĩnh sinh, còn nếu y bị người giết hay phạm sai lầm bị xử tử thì sẽ hồn phi phách tán.
Đáy mắt Dực Kì Thiện hiện lưu quang. Y nói vậy có nghĩa là y sống rất lâu, vậy còn hắn. Nếu hắn không tu luyện sẽ rất nhanh chết đi.
Hắn không muốn chết, dù ở trong tuyệt cảnh cỡ nào hắn cũng không muốn chết. Cho nên vì còn sống, hắn muốn tu luyện. Hiện tại càng muốn sống lâu để ở cạnh y lâu hơn, có thể tìm hiểu y lâu hơn.
“Con muốn tu luyện.” Dực Kì Thiên ngữ khí như đinh đóng cột mà nói.
Không khó nhận ra ý kiên định trong lời hắn nói, Tư Khấu Kình Vũ thở dài trong lòng gật đầu. “Được.”
Hai sư đồ lựa chọn một nơi non xanh nước biếc, xây tạm nhà tranh để ở. Lúc y ngỏ lời không đến Tu Vực, sẽ chỉ ở Nhân Vực sinh sống. Dực Kì Thiên cũng không tỏ ra ý kiến khác mà đồng ý.
Hân cũng mệt mỏi, tại Tu Vực có quan niệm và phân biệt về người hỗn huyết rất khắc nghiệt, ở Nhân Vực chỉ gói gọn trong khinh bỉ, còn ở Tu Vực chính là tất phải giết. Vì vậy hắn cũng không muốn đến Tu Vực, cứ ở Nhân Vực cũng tốt.
Dực Kì Thiên muốn tu luyện nhưng không thể tu ma. Bởi ở Nhân Vực không thích hợp cho tu ma, tu đạo thì hắn không có duyên tu vì vậy hắn chuyển tu tiên.
Muốn tu tiên cần tẩy kinh phạt tủy, hắn phục dụng Chu Quả, không ngoài dự đoán có được tư chất kim hệ thiên linh căn.
Nơi hai sư đồ ở là một sơn cốc nằm trong thung lũng dãy Hoàng Liên Sơn, núi cao chồng núi, nếu không có tu vi khó mà đi vào. Linh khí nơi đây tuy nhiều nhưng cũng không nhiều bao nhiêu, dẫn đến dù tư chất và thiên phú của Dực Kì Thiên rất cao, kinh nghiệm cũng dày dặn nhưng tốc độ tu luyện vẫn chậm.
Dực Kì Thiên vẫn chưa tích cốc nên vẫn cần ăn uống, Tư Khấu Kình Vũ không còn cách nào khác đành đi săn, lúc nào thấy lười thì trực tiếp vào Thương Thành đổi thức ăn ra.
“Sư tôn, người lấy đâu ra nhiều món như vậy?” Dực Kì Thiên trợn tròn con mắt ngạc nhiên nhìn một bàn thức ăn trên bàn, sắc hương vị đều có đủ, lại còn có linh khí toả ra. Hiển nhiên là thức ăn được chế biến từ linh thảo linh thú.
Tư Khấu Kình Vũ cười đắc ý. “Thấy ngon thì ăn nhiều vào, thiếu sư tôn lại lấy ra nữa. Còn lấy ở đâu thì đó là bí mật của vi sư.”
Ngạc nhiên sao? Vậy thì đúng rồi
Kinh ngạc sao? Vậy quá tốt rồi.
Thức ăn xuất từ hệ thống sao có thể là phàm phẩm cho được. Một bàn ăn gồm một canh, hai xào, một chiên, một kho, một nồi cơm tốn hết 350 tích phân của hắn, đáng giá.
Nhìn đồ ăn này, thơm quá, hương vị lại ngon. Nhìn cơm này, linh mễ đấy, từng hạt no đủ, ăn vào miệng lưu hương mãi không tan. Quá ngon rồi.
Quan trọng là y có thể ăn được. Y chỉ hận bản thân không sớm để ý cái này, nếu không đã không cần tích cốc bấy lâu nay.
Y đúng là đầu heo mà, cứ tưởng thức ăn trong Thương Thành bản thân ăn không được nên mới không đi để ý, giờ có việc cần mới nhớ ra mà mua thì mới hiểu thế nào là trễ.
Nhưng không sao, cũng không phải trễ lắm. Y quyết định, món ngon thế này. Ngày nào cũng phải ăn mới được.
Đằng nào đống tích phân của y cũng ít sử dụng, bây giờ dùng để mua đồ ăn cũng là một lựa chọn không sai.
Nhìn y ăn ngon lành như vậy, Dực Kì Thiên cũng không hỏi gì nữa mà cầm đũa lên vùi đầu vào ăn cơm. Hắn thật sự đói bụng, cứ ngửi thấy mùi mấy món này thì cảm giác bụng rất đói.
Ăn vào một miếng, hai mắt phát sáng. Quá ngon rồi. Tiếp đó là không ngừng động đũa gắp thức ăn, miệng nhai không ngừng.
“Cái này của vi sư. Đồ nhi ngoan, kính lão đắc thọ, kính trên nhường dưới. Con quên sao?”
Tư Khấu Kình Vũ dùng đũa kẹp chặt miếng thịt kho tàu, mà không chỉ y kẹp, một chiếc đũa khác của Dực Kì Thiên cũng kẹp chặt nó. Nhất thời vì một miếng thịt kho tàu, hai sư đồ mắt to trừng mắt nhỏ suýt oánh nhau.
“Sư tôn, người xem con còn con nít, đang tuổi ăn tuổi lớn. Người làm sư phụ nên nhường cho con xíu đi.” Dực Kì Thiên chấp nhất không buông tay. Đây là miếng thịt cuối cùng rồi.