Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 74: Chương 74: Đi Dạo Nhân Gian




“Con mà là con nít, vi sư còn là con nít của con nít đây. Mấy trăm tuổi đầu rồi còn có mặt mũi nói mình là con nít. Vi sư phục con luôn.” Tư Khấu Kình Vũ tức nha.

Hắn mà là con nít, y đi đầu xuống đất luôn. So với hắn, y càng giống con nít hơn.

À mà khoan. Có gì đó sai sai. Y sao có thể là con nít, y chỉ là nhỏ tuổi hơn hắn rất nhiều thôi.

“Sư tôn người đã mấy vạn tuổi, người còn nói người là con nít của con nít. Người còn mặt mũi không vậy?” Dực Kì Thiên trợn trắng mắt nhìn Tư Khấu Kình Vũ.

Theo hắn thấy, y tối thiểu cũng vạn tuổi, so với Tô Trí Viễn cũng không kém nhiều. Đều là lão quái vật mấy vạn ruổi.

Mấy vạn tuổi đó, già lắm luôn đó. Thế mà còn có mặt mũi nói mình là con nít. Đùa nhau chơi.

Tư Khấu Kình Vũ cũng không giấu giếm bản thân biết Dực Kì Thiên trùng sinh. Mà Dực Kì Thiên cũng chưa hề cố ý giấu giếm. Cho nên sư đồ hai người rất có ăn ý không xem nhau như là con nít mà cư xử với nhau như là người lớn.

Tư Khấu Kình Vũ tức nổ phổi. “Nói bậy, vi sư năm nay chưa được ba mươi, đâu ra mấy vạn tuổi.”

Dực Kì Thiên kinh ngạc. “Hoá ra sư tôn còn trẻ như vậy, sư tôn còn ít tuổi hơn con. Nói vậy thì người nên kính lão đắc thọ mới đúng. Mau thả ra, con muốn ăn thịt kho tàu.”

Nội tâm hắn vui mừng, lại biết thêm về y nữa rồi. Chưa đầy ba mươi tuổi, có ý tứ.

Y trợn trắng mắt nhìn vẻ kinh ngạc của hắn. Tròng mắt xoay chuyển thả đũa ra, tâm niệm vừa động mua một tô thịt kho tàu mới, cười đắc ý nhìn hắn.

“Vi sư không thèm tranh với con, vi sư có tô mới.”

Một tô thịt kho tàu giá 45 tích phân. Không mắc lắm, hương vị lại ngon. Đáng giá.

Tính Danh: Tư Khấu Kình Vũ

Tích Phân: 750.955

Công Đức: 29.930

Tín Ngưỡng Lực: 138.968

Đạo cụ: Ngọc Lân Phiến.

Dực Kì Thiên tuy chiếm được một miếng thịt kho tàu nhưng trơ mắt nhìn y lấy thêm một tô nữa thì nổi lòng tham ăn trỗi dậy, tiến tới đoạt.

“Sư tôn, con muốn ăn nữa.”

Hai sư đồ cứ thế tranh giành với nhau mà vượt qua một bữa cơm. Tiếng tranh luận, tiếng cười vang lên liên tục.

Dực Kì Thiên cảm thấy rất vui, đây chính là không khí mà hắn cần. Y thật sự đã mang lại hơi ấm gia đình cho hắn.

...

“Vạn Lưu Kiếm Pháp không phải luyện như vậy. Luyện sai rồi. Phải như thế này mới đúng.” Tư Khấu Kình Vũ gõ một cái lên trán Dực Kì Thiên, cầm kiếm lại luyện một lần mẫu cho hắn coi.

Vạn Lưu Kiếm Pháp là một môn kiếm thuật thiên cấp, y dùng 30.000 tích phân mới hối đoái được. Tuy giá cả mắc nhưng được cái y không cần học, hệ thống sẽ giúp y học xong nó trong một giây.

Không phải tự dưng y mua bộ kiếm pháp này, mà là do thấy Dực Kì Thiên luyện kiếm thức quá khó coi, hỏi ra mới biết rằng hắn tuy có học kiếm pháp nhưng chỉ là học đê giai kiếm pháp, sau này tu vi tăng cao lại có Xích Diễm Kiếm là thần binh nên chỉ cần dùng sức chém xuống là đoạt mạng kẻ địch. Cơ bản không cần dùng kiếm chiêu.

Vì vậy xưa nay hắn không biết dùng kiếm chiêu đối địch, chỉ biết dùng sức.

Y nghe xong mà lắc đầu thở dài. Dùng kiếm phải biết kiếm chiêu mới có thể thể hiện ra uy lực của kiếm, lại còn có thể thông qua đó ngộ ra kiếm ý. Tu kiếm, dùng kiếm mà không ngộ được kiếm ý còn gọi kiếm tu, còn gọi là người dùng kiếm hay sao?

Y xem như phục hắn luôn, rõ ràng có một thanh kiếm tốt lại không biết kiếm pháp thì thật không hợp. Vì thế y mới mua Vạn Lưu Kiếm Pháp, tuy chỉ là thiên cấp trung phẩm nhưng cũng rất tốt. Còn về việc tại sao không mua thuật pháp cấp cao hơn thì xin thứ lỗi, y nghèo chỉ có thể mua thiên cấp. Tiên cấp đến mấy trăm ngàn tích phân, y mua không nổi. Y còn phải để dành tích phân mua đồ ăn.

Nhìn xem, nhiệm hoàn thành chỉ có 2 vạn tích phân, vậy mà y mua kiếm thuật cho hắn đã mất 3 vạn, chưa kể chi phí thức ăn. Tính sao cũng thấy mình lỗ.

Cũng may tích phân của y có hơn bảy trăm ngàn, coi như đủ xài.

Tính Danh: Tư Khấu Kình Vũ

Tích Phân: 720.955

Công Đức: 29.930

Tín Ngưỡng Lực: 138.968

Đạo cụ: Ngọc Lân Phiến.

Dực Kì Thiên chăm chú nhìn động tác của y, nghiêm túc tập luyện. Ngày qua ngày, một người dạy một người học, tháng qua tháng, đồ đệ học thành tài, sư tôn vui mừng.

“Học tập không sai, thiên cấp kiếm thuật không hổ thiến cấp kiếm thuật. Uy lực mạnh mẽ muôn phần.” Tư Khấu Kình Vũ gật đầu khen không dứt miệng, hài lòng vô cùng.

Dực Kì Thiên bây giờ không có tu vi cao siêu, không có thần binh Xích Diễm Kiếm bên cạnh. Coi như đã mất đi khả năng tự vệ cao. Bây giờ luyện thành kiếm thuật cũng có khả năng tự vệ.

Y chỉ thắc mắc một việc, theo lí với ngộ tính của Dực Kì Thiên thì hắn nên chỉ trong vòng một tuần sẽ luyện thành Vạn Lưu Kiếm Pháp mới đúng, vậy mà qua trọn vẹn ba tháng mới học xong là sao?

Hỏi hắn thì hắn nói là do thiên cấp kiếm thuật quá thâm ảo, cho dù là hắn cũng cần tốn chút thời gian để học xong. Y nghĩ lại thấy hắn nói cũng có lí, dù sao cũng là đồ xuất từ hệ thống, nếu luyện thành quá dễ dàng thì còn làm ăn được gì. Lí do này xem như đủ, nghe hợp lí.

...

Thoắt cái ba năm trôi qua, Dực Kì Thiên cũng đã chín tuổi.

(Dực Kì Thiên ban đầu khi gặp Tư Khấu Kình Vũ là năm tuổi tám tháng, đến đoạn giành ăn thì sáu tuổi năm tháng, đến học xong Vạn Lưu Kiếm Pháp thì là năm tuổi mười tháng. Tác giả cho chạy thêm thời gian ba năm là chín tuổi mười tháng, gần mười tuổi.)

Tại trong căn nhà tranh, linh khí bắt đầu bạo động tạo thành một vùng nhỏ linh khí đậm đặc, như được dẫn dắt hội tụ vào trong nhà tranh. Không bao lâu sau mọi thứ dần yên ổn.

Tư Khấu Kinh Vũ gật đầu hài lòng, cảm nhân được khí tức biến mạnh mẽ hơn của hắn thì vui mừng.

Luyện Khí tầng bảy, thành.

Dực Kì Thiên hiện tại chín tuổi vẫn chỉ mới đột phá Luyện Khí Kỳ tầng bảy nhưng không khiến hắn nản lòng trái lại còn rất hài lòng. Như vậy y sẽ quan tâm đến hắn nhiều hơn.

Thu dọn bản thân bước ra khỏi nhà tranh, chạy chậm bước nhỏ đến trước mặt y, thanh âm non nớt vang lên.

“Sư tôn, đồ nhi đột phá.”

Ánh mắt long lanh tựa như nói cầu khen ngợi nhất thời khiến Tư Khấu Kình Vũ bật cười, không nhịn được bẹo má hắn một cái, xúc cảm trơn mềm rất tốt.

“Giỏi lắm, cần cố gắng hơn nữa. Hôm nay để chúc mừng, vi sư dẫn con ra ngoài dạo chơi.”

Đã bốn năm rồi chưa đi ra ngoài lần nào, y cũng rất ngột ngạt. Nhưng vì đảm bảo không gặp người của Phục Lâm Tông hay các tiên môn khác đi chiêu thu đệ tử nên y ráng nhịn qua ba năm.

Từ lúc Dực Kì Thiên trong nguyên tác đi bái sư học nghệ, tính từ đó thì có ba năm mà nhân gian tục xưng Tam Niên Chiêu Dệ Tử, ba năm đó là thời gian vô số tiên môn xử người đến Nhân Vực chiêu thu đệ tử, náo nhiệt vô cùng. Y không sợ phiền phức chỉ lo lắng không may đụng phải tình tiết ngoài ý muốn dẫn đến sự mở đầu cho chuỗi bi kịch của Dực Kì Thiên.

Dực Kì Thiên là nhân vật chính của truyện tu chân nên hễ gặp người Tu Chân Giới thì thể nào cũng sẽ xảy ra chuyện, gặp người phàm thì còn đỡ về cơ bản sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Y xem như hiểu rõ đặc tính này nên trong bốn năm qua cố gắng không ra ngoài, hai sư đồ yên lặng ở đây tu hành vì mong tránh khỏi thời gian tu sĩ hoạt động nhiều ở phàm gian.

Vì để chắc ăn y còn cố ý qua Tam Niên Chiêu Đệ Tử còn qua thêm một năm để lấy đảm bảo. Bây giờ bốn năm qua đi tin chắc sẽ không còn tông phái nào chiêu thu đệ tử. Y cũng yên lòng ra ngoài dạo chơi.

Ở mãi trong Cốc cũng chán, bây giờ là lúc thư giãn.

Dực Kì Thiên cũng không để ý bị bẹo má, bẹo riết hắn cũng quen rồi nên kệ để theo ý y. Giờ y muốn đi dạo chơi nhân gian, hắn cũng không phản đối. Chỉ cần có y đi cùng, muốn hắn đi đâu cũng được.

Bốn năm này với hắn mà nói là khoảng thời gian đẹp nhất trong kiếp này. Có y bên cạnh rất tốt, có y dạy kiếm thuật rất tuyệt, có y quan tâm chăm sóc khiến hắn mê luyến.

Nếu có thể hắn luôn mong muốn cuộc sống mãi trôi qua như vậy.

Nhân gian có rất nhiều thứ lạ, nhân gian cổ đại còn có nhiều điều rất thú vị. Tư Khấu Kình Vũ rất hưng phấn.

Nói thật, đây là lần đầu y dạo phố trên đường phố cổ đại, so với trong các bộ phim và tiểu thuyết y từng xem và đọc cũng không khác mấy. Nhưng xem và đọc là một chuyện, tự mình trãi nghiệm lại là chuyện khác. Nó khiến cho y hưng phấn.

Hai sư đồ đi dạo khá mệt liền vào một quán trà, quán trà không chỉ có trà mà còn có người kể chuyện tục xưng người thuyết thư.

Người thuyết thư hiện tại đang kể một câu chuyện tình yêu lâm ly bi đát, mọi người nghe say xưa mùi ngon, y thì ngồi thưởng trà không nói gì, Dực Kì Thiên ở bên cạnh chỉ chú tâm ăn kẹo hồ lô mà vừa nãy y mua cho hắn.

“Tiểu Thiên, con có muốn đi đâu chơi không?” Tư Khấu Kình Vũ muốn đi dạo chơi nhưng không biết nên đi đâu bèn hỏi một chút đồ đệ của mình.

“Con không biết, sư tôn đi đâu con theo đó.” Dực Kì Thiên lắc đầu nhu thuận đáp.

Vẻ ngoài nhu thuận này của hắn xém chút khiến y cứ ngỡ hắn là một hài tử bình thường. Nhưng cũng may y không phải kẻ dễ bị lừa, sẽ không bị vẻ ngoài của hắn lừa dối.

“Vậy đến kinh thành đi.” Tư Khấu Kình Vũ suy đi nghĩ lại liền chọn kinh thành.

Lúc trước đọc truyện xem phim nhiều lắm, nhìn nhiều tranh đấu cung đình. Giờ có dịp về cổ đại, y tò mò không biết tranh đấu của người ở đây có giống với trong phim không nên muốn xem thử.

Dực Kì Thiên không đề ý kiến, nghe theo ý kiến của Tư Khấu Kình Vũ.

Quyết định lộ trình, sư đồ hai người đi kinh thành.

Lúc này hai người đang ở Vưu Quận thuộc Mai Thiên Hoàng Triều. Từ đây đến kinh thành Mai Thiên cách hai Quận, nếu là người bình thường thì cần đi một tháng, còn sư đồ hai người không phải người bình thường nên chỉ cần hai ngày là đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.