Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 75: Chương 75: Yên Thành Thân Vương Gia




Nhân Vực có tổng cộng bốn mươi mốt quốc gia, trong đó lấy Ngũ Đại Hoàng Triều đứng đầu và Tam Thập Lục Quốc phụ thuộc xưng thần hàng năm triều bái và tiến cống.

Ngũ Đại Hoàng Triều mỗi nơi có phong tục tập quán và chế độ khác nhau.

Mai Thiên Hoàng Triều và Mục Vân Hoàng Triều theo chế độ nam tôn nữ ti, Phượng Thần Hoàng Triều và Lục Nguyên Hoàng Triều theo chế độ nữ tôn nam ti, Khánh Ngạc Hoàng Triều theo chế độ nam nữ bình đẳng.

Đó là theo chế độ, còn phong tục tập quán thì Mai Thiên Hoàng Triều lấy nam nhân là chủ, nữ nhân là phụ. Phượng Thần Hoàng Triều thì đảo ngược, nữ chủ nam phụ. Đến Lục Nguyên Hoàng Triều thì nữ với nữ là chân ái, Mục Vân Hoàng Triều là nam với nam là chân ái, hai Hoàng Triều này dân phong chuộng tình yêu cùng giới. Khánh Ngạc Hoàng Triều thì nam nữ có địa vị bằng nhau, không ai hơn ai cũng không ai kém ai.

Nhìn chung có thể nói Ngũ Đại Hoàng Triều này tựa như năm cánh hoa, mỗi cánh tự mang một màu sắc khác nhau, không ai giống ai.

Dực Gia là một đại tộc lâu đời thuộc Mai Thiên Hoàng Triều, Mộc Vân Sâm Lâm có một phần ba diện tích vắt ngang Mai Thiên Hoàng Triều trở thành một rào chắn thiên nhiên đầy nguy hiểm phân Mai Thiên thành hai khu vực Đông Bộ và Tây Bộ.

Đông Bộ là chính quyền trung ương tập quyền gồm tám Quận tứ Thành, Tây Bộ là vùng tuyến địa phương gồm sáu Quận bảy Thành.

Nơi sư đồ Tư Khấu Kình Vũ sinh sống suốt bốn năm là trong một sơn cốc nhỏ có tên Mạn Đằng Cốc nằm tiếp giáp Hồng Sa Thành và Lân Thủy Quận thuộc Tây Bộ.

Tuy nói vì Mộc Vân Sâm Lâm mà Mai Thiên Hoàng Triều bị chia cắt thành hai Bộ Đông Tây nhưng cũng vẫn có ba con đường nối thông hai Bộ với nhau. Từ Hồng Sa Thành tiến tới trung lộ có thể đến Vĩnh Ngạc Quận, lại đi qua thêm ba Quận nữa có thể đến Mai Thiên Thành.

Mai Thiên Thành là trung tâm chính trị, nơi đây phồn hoa khó nơi nào sánh bằng. Ngước mặt nhìn lên có thể thấy vô số kiến trúc đình đài lâu các, lầu son gác tía đại phú đại quý, vàng son lộng lẫy.

Đường phố rộng rãi, ngựa xe như nước, người đi lại ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bên lề đường cũng ít thấy sự hiện diện của đám ăn mày. Thỉnh thoảng có thể thấy từng đội binh lính tuần tra đi lại.

Đến khu dân cư bình thường có thể thấy hai bên lề đường bày đầy quán vỉa hè bán các đồ lặt vặt. Cửa hàng mọc san sát, người ra vào tập nập. Một cảnh tượng phồn vinh mà lại náo nhiệt.

Trên khuông mặt ai nấy cũng hiển hiện nụ cười nhạt đậm khác nhau. Chứng tỏ cuộc sống người dân trãi qua rất yên bình.

Tư Khấu Kình Vũ đi ở trên đường nhìn ngắm khắp nơi. Lúc này y khá hưng phấn, đến thế giới này đã mấy năm, không phải suy nghĩ làm sao để hoàn thành nhiệm vụ thì cũng là trong tình trạng đang làm nhiệm vụ. Còn chưa có dịp đi dạo chơi một phen, hiện tại có thể rút thời gian đi chơi quả thật là không còn gì tốt hơn.

Dực Kì Thiên đi theo ở phía sau, tuy không hiểu lí do tại sao sư tôn lại tỏ vẻ hưng phấn như vậy nhưng hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ im lặng bồi y vui chơi.

Lúc này hai người họ cũng chỉ vừa đến kinh thành, phi hành suốt hai ngày uống gió tây bắc khá nhiều cũng ngán, định bụng tìm một chỗ nghir ngơi và ăn cơm thì bỗng trên đường xảy ra náo nhiệt.

Trên đường phố xuất hiện một con ngựa phi nước đại lao nhanh về phía trước khiến dân chúng một phen hoảng sợ nhanh chóng nhường ra một con đường thông suốt cho ngựa chạy. Liếc mắt nhìn thấy trên lưng ngựa có một thân ảnh nam tử cẩm bào quý khí, dung mạo yêu nghiệt tuyệt luân, mắt phượng như câu hồn đoạt phách tràn đầy mị ý, khoé mắt hiện hồng văn càng khiến đôi mắt ấy có lực sát thương gấp ba với tất cả mọi người không phân nam nữ, khoé miệng nở nụ cười ác liệt tăng thêm khí chất tà mị, bàn tay trắng nõn non mịn đang giơ roi đánh vào mông ngựa thúc ngựa chạy nhanh.

Đằng sau còn có một nam tử thân mặc lăng la tơ lụa màu xanh bị người cột lấy hai tay, đầu dây nằm trong tay cẩm bào nam tử, cả người thanh y nam tử bị cẩm bào nam tử thúc ngựa kéo trượt một đoạn dài, lưng ma sát đường đá bị mài rách da để lại một đường máu. Trông nhìn thật thê thảm.

Thanh y nam tử dường như đã không có cảm giác, không la không nháo không khóc không cầu xin. Chỉ im lặng nhẫn nhịn bị người kéo lê như kéo súc vật lê lết khắp đường phố.

Dân chúng xung quanh tuy có hoảng sợ nhưng nhìn có vẻ cũng không mấy ai tỏ ra tức giận, họ còn xì xào bàn tán lấy cảnh này để nói cười vui đùa.

Tư Khấu Kình Vũ nhìn trong khẽ nhíu mày khó hiểu. Cảnh tượng này không hiểu sao khiến y cảm thấy lạnh lẽo.

Là do thanh y nam tử này đã gây ra chuyện gì khiến thiên hạ phẫn nộ, thiên địa bất dung nên mới phải chịu cảnh này hay là do người ở đây quá lãnh huyết vô tình.

Nếu là tình huống đầu tiên thì không sao nhưng nếu là tình huống thứ hai thì thật đáng sợ. Nội tâm y không khỏi suy nghĩ nhiều phương diện.

Mới đầu vào Thành nhìn thấy dân chúng trong Thành ai cũng nở nụ cười nhạt, y đã thấy có điều bất ổn. Bởi vì những nụ cười này có người cười thật, có người cười giả, có người làm màu. Nhìn sao cũng trông kì quái.

Mặc kệ lúc này trong nội tâm Tư Khấu Kình Vũ nghĩ gì, một trận khói bụi bốc lên, cẩm bào nam tử đi xa dần chỉ lưu một đường máu dài trên đường đá.

Tư Khấu Kình Vũ cũng chỉ lắc đầu thở dài, những thứ khác thì không làm.

Nếu là người khác có lẽ còn có thể nổi lòng thương hại mà ra mặt xen vào việc của người khác, nhưng với Tư Khấu Kình Vũ thì không.

Y trước nay đều là ôm suy nghĩ: chuyện không liên quan đến mình thì có thể không cần quan tâm sẽ không quan tâm.

Dực Kì Thiên thì khỏi phải nói, hắn vốn là kẻ vô tình. Bây giờ người có thể khiến cho hắn để ý một hai chỉ có Tư Khấu Kình Vũ, những người khác sống hay chết cũng đâu liên quan đến hắn nên mắc mớ gì hắn phải quan tâm.

Hai người này ở một vài điểm nào đó đôi lúc cũng giống hệt nhau. Chỉ xem chuyện này như một tiết mục qua đường không để trong lòng.

“Nhìn xem, lại thêm một kẻ xui xẻo. Đầu năm nay quỷ xui xẻo thật nhiều.”

“Phải đó, phải đó. Chọc ai không chọc, trêu ai không trêu. Cứ nhè đại ác ma mà trêu. Có chết cũng đáng đời.”

“Cẩm bào nam tử đó là ai? Sao lại dã man và tàn nhẫn như vậy? Quá đáng sợ!” Có một nam tử không nhịn được phê phán.

Người xung quanh nghe được hơi kinh ngạc, quay đầu quan sát nam tử vừa nói chuyện phát hiện trang phục và khuôn mặt lạ lẫm thì đoán ra ngay nam tử này là từ nơi khác đến.

Có một vị đại hán bản địa cười khinh thường mà nói. “Vị công tử này từ xa mới đến nên không biết rồi. Có điều ta phải nhắc nhở ngươi một câu, hoạ từ miệng mà ra, đừng thấy chuyện gì bất bình cũng nói ra miệng. Coi chừng mất mạng như chơi.”

“Phải đó, ngươi có biết người cưỡi ngựa vừa nãy là ai không? Nếu để cho người đó nghe được lời ngươi nói thì có tru cửu tộc của ngươi cũng không ai dám cản.” Một người khác chen vào phụ hoạ.

“Yên Thành Thân Vương Gia không phải là người mà một kẻ thường dân như ngươi có thể chế giễu.” Một phú ông quý khí dở giọng khinh bỉ nhìn nam tử nọ mà nói.

“...”

Yên Thành Thân Vương Gia?

Hoá ra là một vị thân vương, hèn chi dám lớn lối không sợ hãi giữa ban ngày ban mặt kéo lê người như vậy. Đúng là người xuất thân hoàng tộc có khác. Ra tay đủ độc ác, chỉ là không biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.

Đang lúc muốn rời đi thì Tư Khấu Kình Vũ nghe được đoạn đối thoại này, khó tránh khỏi tính bát quái trỗi dậy mà hóng chuyện. Vừa nghe lại vừa âm thầm bình luận.

Dực Kì Thiên từ đầu đến cuối chỉ giữ im lặng, không nói không rằng đứng cạnh y không rời, mặt vô biểu tình cũng không biết lúc này nội tâm của hắn đang suy nghĩ gì

Nam tử kia vốn là người Sa Vân Quận, phụng mệnh phụ thân đến kinh thành bàn chuyện làm ăn, lần đầu tiên đến kinh thành vẫn còn chưa biết nhiều, tuổi lại trẻ nên kinh nghiệm lịch duyệt không nhiều. Nhìn cách ăn mặc không khó đoán ra là một quý công tử, bây giờ bỗng nhiên bị nhiều người tỏ vẻ khinh bỉ mở miệng trách móc, lại nghe có người nói rõ thân phận cẩm bào nam tử thì sắc mặt bỗng trắng bệch.

Là đại ác ma đó. Xong rồi, xong rồi. Lần này y mang hoạ vào thân rồi.

Yên Thành Thân Vương Gia, thập tam hoàng tử tiền triều. Nổi tiếng lãnh huyết vô tình, ác độc tàn nhẫn. Một khi bị hắn nhằm vào không chết cũng tàn, thậm chí còn có thể liên lụy đến tam tộc. Hắn ghét nhất chính là bị người nói xấu sau lưng, nếu bị bắt được sẽ phải chịu kết cục thê thảm. Hiển nhiên thanh y nam tử kia tám chín phần là do lỡ miệng nói xấu hắn, sau đó lại xui xẻo bị hắn bắt được mà rơi vào kết cục như hôm nay.

Nghĩ đến kết cục của thanh y nam tử, quý công tử ca cảm thấy tâm sinh khiếp đảm, vội ngậm miệng lại không dám nói điều gì nữa mà chạy trốn. Nội tâm thầm cầu nguyện cho đại ác ma đừng nghe được lời y nói. Mặc dù không biết lời y nói có chạm phải điều căm ghét của hắn hay không nhưng cứ mong hắn không nghe thấy chung quy sẽ không sai.

Quý công tử ca vừa đi, người dân xung quanh cũng giải tán. Ai nấy cũng thừa biết ác danh của Yên Thành Thân Vương Gia nên cũng chẳng dám nói điều gì khác.

Xong rồi à?

Cứ thế mà chạy à?

Ơ kìa...

Tư Khấu Kình Vũ mộng bức nhìn quý công tử ca bỏ chạy mất dạng.

Chẳng lẽ vị Yên Thành Thân Vương Gia này đáng sợ như vậy sao? Đáng sợ đến nổi vừa nghe danh đã sợ mất mật mà bỏ trốn mất dạng.

Nhìn xung quanh thấy mọi người cũng đã tản đi, biết không còn bát quái để hóng nên y đành kéo Dực Kì Thiên tiếp tục thực hiện dự định ban đầu.

P/s: Đôi lời của tác giả:

Xin lỗi đọc giả vì đã lâu rồi mới ra chương. Thành thật mà nói dạo này ta bị kẹt nội dung. Vốn đã có sẵn ý tưởng nhưng lại phân vân về cách dẫn truyện nên nán bút hơi lâu.

Truyện đã đi đến chặng đường 2/3, đang vào giai đoạn triển khai tuyến tình cảm giữa Tư Khấu Kình Vũ và Dực Kì Thiên.

Nói thiệt, truyện có thiết lập về Dực Kì Thiên rất phức tạp, đặc biệt là về chuyện tình cảm của hắn. Cho nên nếu để Dực Kì Thiên yêu Tư Khấu Kình Vũ đến chết đi sống lại thực sự là một công trình đồ sộ. Thành thử ra nó khá là tốn thời gian để hoàn thành.

Tác giả cũng đang rất tuyệt vọng. Ban đầu chỉ tính viết 60 chương là hoàn, nhưng mà sau đó tình tiết truyện bị triển khai thêm. Giờ có cảm giác phải tăng số chương gấp đôi gấp ba so với dự tính ban đầu. Ai thấu nổi đau này.

Nhiều lúc tác giả viết hồi cảm thấy lười cực kì. Cho nên đang rất cần sự ủng hộ và quan tâm từ phía đọc giả. Vì vậy có thể làm phiền đọc giả đọc xong nhớ like và cmt để tác giả biết mọi người vẫn đang theo dõi mà có động lực viết được không?

Tác giả tuyệt vọng kiếm được tiền từ view truyện cho nên chỉ có thể gửi gắm từ các cmt động viên của các đọc giả yêu thôi. Các đọc giả yêu nhớ like và cmt nhiều nhiều nhoa. Đừng đọc trong âm thầm, mềnh buồn á. Mà mình buồn thì sẽ kéo dài up chương (༎ຶ ෴ ༎ຶ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.