Hệ Thống Xuyên Thư: Vị Diện Chi Chủ

Chương 46: Chương 46: U minh cầu




Nhiều lần đều vậy khiến Huyền Nguyệt Ma Quân sinh ra tâm lí phản nghịch, cuối cùng chịu mạo hiểm bị Ý Chí Thế Giới xoá tên cũng không muốn làm tiếp vai phản diện này. Ý Chí Thế Giới không còn cách nào đành đưa linh hồn hắn đến U Minh Giới còn liên hệ hệ thống thiết lập nhiệm vụ để y thế chỗ Huyền Nguyệt Ma Quân.

Còn về việc tại sao phải mở U Minh Giới thì lí do rất đơn giản là muốn dụ y đến đây giúp hai người họ hoàn thành tâm nguyện đồng thời để y bổ sung thông tin U Minh Giới và bổ mấy cái lỗ hổng dữ liệu. Đương nhiên là chuyện này cũng đã được Ý Chí Thế Giới đồng ý. Nếu không thì hai người này cũng sẽ không thể điều khiển U Minh Cầu mở ra U Minh Chi Môn.

Huyền Nguyệt Ma Quân nói xong mới chợt nhận ra không ổn. Hắn đang làm gì? Thoả thoả là tính cách và cách nói chuyện của đại phản diện.

Moá... Hắn muốn từ chức, hắn muốn làm người bình thường không được à.

Huyền Nguyệt Ma Quân sắc mặt trầm xuống, hắn bi phẫn, hắn khó chịu, hắn tuyệt vọng.

Tư Khấu Kình Vũ lườm Huyền Nguyệt Ma Quân một mắt không nói gì. Nể tình tên này có số phận thảm thương nên tha cho hắn vậy.

Tô Phục ở bên cạnh giật mình khi có người lạ xuất hiện, nhận ra là Ma Tộc liền không sợ chết đứng che trước mặt Hoạ Khiết Vũ cảnh giác nhìn Huyền Nguyệt Ma Quân nói. “Ngươi là ai?”

Huyền Nguyệt Ma Quân lườm Tô Phục một mắt sau đó nhìn Hoạ Khiết Vũ trầm giọng nói. “Quản tốt phu quân ngươi đừng để hắn nổi loạn. Không thì ta giết chết gã.”

Hoạ Khiết Vũ ngượng ngùng gật gật đầu không nói. Y thật sự là có hơi ngượng ngùng, cần phải nói rõ như vậy sao. Nhìn đồ đệ ngu ngốc khờ khạo đang ngây ra như phỗng lại còn cười như kẻ ngốc thì chỉ có thể bất đắc dĩ kéo gã ra sau lưng mình.

Tô Phục lúc này nghe Huyền Nguyệt Ma Quân nói hai từ 'phu quân' đã sớm sợ hãi, lại thấy sư tôn không phản bác thì bắt đầu cười ngây ngô, nụ cười ngốc nghếch làm mọi người không dám nhìn thẳng.

Bỗng trong đầu Tô Phục như bị cái gì mở chốt khoá, vô số kí ức ùa ra. Kinh ngạc, đau thương, vui mừng, hạnh phúc, tuyệt vọng và đủ loại cảm xúc bao phủ lấy gã.

Tô Phục giật mình tỉnh giác khỏi giấc mộng dài đằng đẵng này, hai mắt đỏ bừng nhìn Hoạ Khiết Vũ. Bất chợt ôm chặt lấy y luôn miệng lẩm bẩm.

“Sư tôn... Sư tôn... Sư tôn...”

Mất mà có được bao phủ khắp cả người gã.

“Ta ở đây... Ngoan.” Hoạ Khiết Vũ vừa nhìn là biết chuyện gì xảy ra, cũng không làm khó gã chỉ vỗ nhẹ vào lưng gã nhẹ giọng nói.

Huyền Nguyệt Ma Quân xì cười khinh thường nhưng cũng chẳng làm phiền. Tư Khấu Kình Vũ nhìn chằm chằm đoá Mạn Đà La Hoa thầm nghĩ đoá hoa này thật đẹp.

Một lúc sau tâm trạng Tô Phục mới tốt lên, gã buông sư tôn ra. Cũng biết ở đây đang có người mà sư tôn gã thì da mặt mỏng nên cũng không dám làm gì quá đáng kẻo khiến sư tôn ghét bỏ.

Tô Phục hiện tại trải qua kí ức thức tỉnh người cũng biến thành thục rất nhiều, trong mắt lái đi không được vẻ tang thương sâu đậm, ánh mắt trống rỗng chỉ khi nhìn thấy bóng dáng đó mới có lại sự sống.

Hoạ Khiết Vũ thương tiếc nhìn Tô Phục nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc ôn chuyện nên chỉ vỗ tay gã vài cái. Sau đó nhìn Tư Khấu Kình Vũ trầm giọng nói.

“Vô Thần Sinh Thiên, hiện tại U Minh Giới đang gặp vấn đề, mong ngài ra tay giải quyết.”

“Hảo.” Tư Khấu Kình Vũ cao lãnh gật đầu.

Đây vốn là nhiệm vụ của y nên y cũng chẳng có lí do gì từ chối.

Huyền Nguyệt Ma Quân trầm mặc không nói, hắn sợ một khi mở miệng sẽ là những lời thoại đại phản diện chán ghét. Hắn cũng rất khổ sở, hắn cũng rất đáng thương. Hắn chỉ có thể thấp thỏm lo âu nhìn Tư Khấu Kình Vũ, ánh mắt đó cực kì trông có vẻ tội nghiệp lại mang theo vẻ cầu khẩn. . Truyện Hot

Tư Khấu Kình Vũ sao không biết Huyền Nguyệt Ma Quân đang nghĩ gì, chỉ là chuyện bày phải do hắn tự sửa đổi, y giúp không được. Nhưng nhắc nhở một chút cũng tốt. Vì vậy y nhìn Huyền Nguyệt Ma Quân ôn nhu nói. “Ngươi nên từ bỏ ngạo khí của mình, cố gắng hoà nhập lại. Không nên đánh đánh giết giết nữa. Sau này thế giới này thay đổi trở nên hoàn chỉnh các ngươi cũng sẽ có một tương lai mới, lúc đó vận mệnh mới thực sự do ta không do trời.”

Huyền Nguyệt Ma Quân, Hoạ Khiết Vũ và Tô Phục nghe lời này hai mắt đồng loạt phát sáng. Đây chính là điều mà ba người mong muốn nhất. Nếu được vậy không có gì tốt hơn.

Hàn huyên xong cả bốn người cùng rời đi. Bây giờ việc cần làm đầu tiên là đóng lại U Minh Chi Môn. Nếu không y sợ sinh cơ trong Kì Trân Linh Lung sẽ ra sự cố.

Đợi bốn người rời đi, một thân ảnh vận hắc y kim bào xuất hiện. Đó là một nam tử tuổi chừng hai mươi, dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân, mày kiếm mắt sáng, là sự hỗn hợp giữa chính khí và tà ác. Khoé môi treo nụ cười lạnh, môi mỏng khẽ nhếch, thanh âm lạnh lùng vang ra. “Vô Thần Sinh Thiên.”

Đây mắt nam tử bỗng chốc trở nên lạnh lùng cực độ, xung quanh như có một tầng băng kết lại.

“Ta chờ ngươi thật lâu.” Thanh âm mang đậm vẻ oán hận quanh quẩn trong không trung.

“Ngươi đã đến, tại sao không quan tâm ta mà lại quan tâm bọn hắn.” Thanh âm bỗng chốc biến thành ai oán, ủy khuất. Giống như một được trẻ từ nhỏ đã không có phụ thân, vẫn luôn ảo tưởng và chờ mong phụ thân yêu thương nhưng đến khi gặp lại lại phát hiện phụ thân quan tâm người khác hơn hắn. Hắn sẽ làm gì?

“Ngươi đã không cần ta, ta cũng chẳng cần ngươi.”

Đứa trẻ sẽ trở nên cực đoan không cần ai khác.

Dứt lời thân ảnh cũng biến mất tại chỗ, một thanh y nữ tử cầm ô xuất hiện khẽ thở dài nhìn phương xa.

Cùng lúc đó.

Hệ thống: [Đinh! Độ hảo cảm của Dực Kì Thiên đối với Vô Thần Sinh Thiên giảm còn -500.]

Cái gì?

Tư Khấu Kình Vũ như bị sét đánh khi nghe thấy tin này. Y vội dùng ý niệm giao lưu với hệ thống.

<Ngươi đùa ta đấy hả? Sao đang yên đang lành lại bị âm.>

[Vừa nãy Dực Kì Thiên xuất hiện ở gần mọi người, hắn đã nghe được hết cuộc đối thoại.] Hệ thống lạnh băng băng trả lời.

Tư Khấu Kình Vũ nổ. <Ngươi biết sao không báo ta.>

Hệ thống trầm mặc. Tư Khấu Kình Vũ tâm như rơi vào đáy cốc. Y không quên Dực Kì Thiên muốn giết chết Vô Thần Sinh Thiên mà quan trọng là hắn có khả năng. Cả người y phút chốc lạnh ngắt, y nghiến răng nghiến lợi nói.

<Hệ thống, ta không quản ngươi có suy nghĩ gì nhưng nếu ngươi dám hại ta đi chết thì ta dù có chết cũng sẽ kéo ngươi theo.>

Hệ thống thở dài. [Kí chủ yên tâm, mọi việc luôn trong tầm kiểm soát, Dực Kì Thiên sẽ không làm gì kí chủ. Bổn hệ thống đảm bảo.]

Tư Khấu Kình Vũ nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn quyết định tin tưởng hệ thống nói.

<Hệ thống, ngươi đừng lừa ta đấy.>

Hệ thống mà lừa y thì y thảm rồi.

[Yên tâm.]

Hệ thống chỉ để lại hai từ rồi tiếp tục lặn. Y thật là khổ mà. Xem ra y cần mau chóng bổ sung dữ liệu thông tin để trở về thế giới cũ thôi.

Lúc bốn người đến U Minh Thủ Phủ thì đã thấy trước cửa đứng chờ mười mấy người, họ đều là người tham gia vào đợt nhập U Minh Giới Cùng Tư Khấu Kình Vũ lần này.

Cả đám thấy bốn người Tư Khấu Kình Vũ thì kinh ngạc nhưng sau đó đồng loạt chào hỏi rồi mới hỏi.

“Hoạ Phong Chủ, hai vị đây là?” Luân Không Giáo Giáo Chủ Chu Thừa Thiên thắc mắc hỏi.

Vị nam tử hắc y tóc đỏ này trông thì giống người Ma Tộc, còn vị nam tử vận trang phục kì lạ này thì... Không thể nói là xa lạ vì lão tự nhiên đối với y có cảm giác thân thiết trời sinh. Đây thật là chuyện bất khả tư nghị và cũng kì lạ khó hiểu.

Những người còn lại cũng thắc mắc không kém chỉ có Ma Đế Diệt Tạc Thiên nheo mắt lạnh lùng nhìn nam tử hắc y tóc đỏ.

“Giới thiệu với chư vị, đây là Huyền Nguyệt Ma Quân và Tư Khấu công tử. Hai vị này chính là đến giúp chúng ta bình định U Minh Chi Môn.”

Trong lúc đi đường từ nãy tới giờ Hoạ Khiết Vũ đã được Tư Khấu Kình Vũ kể cho nghe về chuyện xảy ra từ lúc y làm 'Hoạ Khiết Vũ' đến nay. Nên về cơ bản Hoạ Khiết Vũ cũng hiểu tình hình hiện tại thế nào.

Lúc giới thiệu thì Hoạ Khiết Vũ cùng Tư Khấu Kình Vũ đã bàn bạc kĩ trước không nói rõ thân phận Vô Thần Sinh Thiên của y mà chỉ giới thiệu phổ thông.

Chu Thừa Thiên nghe vậy chỉ gật đầu không nói gì thêm. Lấy lí do chính sự không thể chậm trễ, Hoạ Khiết Vũ đi đầu dẫn mọi người vào U Minh Thủ Phủ.

Hoạ Khiết Vũ vốn sống trong này nên có thể nói quen thuộc mà đi đến nơi đặt U Minh Cầu.

Đó là một quả cầu to phải hai tay người lớn ôm mới hết, bên trong hắc vụ tràn ngập một màu xám trắng không thấy gì cả. U Minh Cầu được đặt trên một bệ đá màu đen kịt tạo cảm giác âm trầm.

“Dám hỏi Hoạ Phong Chủ, quả cầu đó là gì?” Trận Phong Môn Môn Chủ Quách Nhược Ái tò mò hỏi.

Những người còn lại cũng thấy hiếu kì nhìn U Minh Cầu. Ở U Minh Giới cái gì cũng thấy lạ, có rất nhiều thứ bọn họ từng được nghe kể, có rất nhiều thứ đều là không tưởng tượng được.

Nếu không phải tự thân trải nghiệm thì chắc chắn họ sẽ không tin đây hết thảy.

“Đó là U Minh Cầu, là thứ có thể điều khiển mọi vật trong U Minh Giới. Chỉ có U Minh Chi Chủ mới có thể hoàn toàn chưởng khống.” Không chờ Hoạ Khiết Vũ lên tiếng, Huyền Nguyệt Ma Quân đã lấy giọng khinh thường mà nói ra. Liếc mắt nhìn đám này như kẻ ngu.

Mọi người một trận im lặng, tên này sao nói chuyện quái quái như vậy, đồng thời nhìn Ma Đế Diệt Tạc Thiệt một mắt như đang hỏi.

Đây là tộc nhân của ngươi phải không? Thật đúng là kẻ không biết nói chuyện, nghe giọng điệu này sao cứ có cảm giác muốn hành hung hắn một trận. Bọn họ có thể làm vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.