Đồn cảnh sát là nơi làm việc, vốn đã cực kì yên tĩnh, không một ai dám làm ồn ở đây. Vậy nên một tiếng thét này đã khiến rất nhiều người chú ý tới.
Tư Tĩnh Ngọc quay sang thì thấy một người phụ nữ đứng ở cửa đồn cảnh sát đang hốt hoảng vừa chỉ vào xe của Tô Ngạn Bân vừa hô lớn.
Thường Hinh Dư!
Tư Tĩnh Ngọc thấy cảnh sát ở cổng đã phản ứng lại, anh ta nhìn về phía xe của Tô Ngạn Bân, một tay đặt sẵn lên súng bên hông.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn về phía đồn cảnh sát, cấp dưới của Diều Đằng không hổ là người đã nhiều kinh nghiệm, phản ứng nhanh nhạy, chỉ nghe tiếng hô bên ngoài đã có thể nhanh chóng mở cửa vọt ra, tất cả cảnh sát đều chĩa thẳng súng vào xe của Tô Ngạn Bân.
“Người trong xe lập tức đi ra!” Có người hở lên.
Lúc này bầu không khí ở cực kì căng thẳng. Tư Tĩnh Ngọc trợn to hai mắt, cho dù cô đã gặp đủ loại tình huống trên thương trường nhưng cô vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, không biết nên làm gì vào lúc này.
Tư Tĩnh Ngọc vô thức ôm lấy bụng mình, lý trí nói cho cô biết phải nhanh chóng rời khỏi đây, con của cô là quan trọng nhất, thế nhưng nhớ đến thái độ của Diêu Đằng hôm nay thì cô hiểu, nếu như Lâm Hi Nhi đặt chân vào đồn cảnh sát tức là xong đời rồi!
Diều Đằng đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ, căn bản đã chẳng còn gì để chứng minh sự trong sạch của Lâm Hi Nhi.
Mà Lâm Hi Nhi còn từng vượt ngục một lần, nếu lại vào tù thì sẽ cực kì khó khăn.
Tư Tĩnh Ngọc đang định hành động thì lại bị người khác níu lại. Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Thi Cẩm Ngôn lắc đầu với mình, bảo mình lui về phía sau. Sau đó Tư Tĩnh Ngọc thấy Thi Cẩm Ngôn ra hiệu gì đó với người trong xe, cô còn chưa kịp hiểu đó là gì thì đã thấy Thị Cẩm Ngôn nói với mình: “Em tìm một chỗ an toàn, lát nữa phải lập tức lái xe về nhà!”
Tư Tĩnh Ngọc không hiểu ra sao thì bất ngờ thấy Thị Cẩm Ngôn mở cửa xe, ngồi vào rồi khởi động, đột ngột lao thẳng về phía cổng.
Råm!
Thi Cẩm Ngôn đâm đổ cổng sắt của đồn cảnh sát, sau đó dùng lại mà tiếp tục chạy về phía trước.
Hai mắt Tư Tĩnh Ngọc sáng lên, chỉ vào xe của Thị Cẩm Ngôn la lớn: “Lâm Hi Nhi ở trong cái xe đó!”
Một câu này khiến đám cảnh sát xung quanh lập tức nhắm vào chiếc xe vừa mới rời đi kia, đúng lúc ấy, Tô Ngạn Bấn lập tức quay đầu xe, nhanh chóng xông ra ngoài.
Tự Tĩnh Ngọc thấy hai chiếc xe đều đã xông ra ngoài, đám cảnh sát nhanh chóng nhảy lên xe chuyên dụng, thậm chí có người đang báo tin cho cấp trên, một lát sau thấy có người hô: “Đặc công chuẩn bị, mọi người nhớ kỹ biển số của hai chiếc xe kia!”
Đặc công...!
Tư Tĩnh Ngọc nheo mắt lại.
Đặc công ở đồn cảnh sát không thuộc về sự quản lý của Diêu Đằng, nếu như người của đồn cảnh sát đuổi theo thì có lẽ nể mặt Diêu Đằng mà sẽ nhẹ tay với Lâm Hi Nhi, thế nhưng đặc công thì...
Tư Tĩnh Ngọc run rẩy, nhất thời có dự cảm rất xấu!