Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1582: Chương 1582: Ai là hung thủ (3)




Tư Tĩnh Ngọc cắn môi, nhanh chóng lùi về phía sau, Thị Cẩm Ngôn lái xe của cô đi còn để lại xe của mình cho cô.

Tư Tĩnh Ngọc tìm một chút liền thấy được cái xe bình thường của anh.

Từ sau khi Thi Cẩm Ngồn đưa cổ phần công ty cho cô là bắt đầu khiêm tốn lại, không lái mấy chiếc xe sang trọng kia nữa, hiện tại chỉ lái một chiếc rất bình thường. Tư Tĩnh Ngọc lên xe, định nổ máy thì khựng lại, cô híp mắt nhìn về phía trước.

Vừa nãy khi Thi Cẩm Ngôn lái xe rời đi có bảo cô lui lại, tìm một chỗ trốn cho nên không ai ở đồn cảnh sát biết cô vẫn đang có mặt.

Hiện giờ tất cả mọi người đều đuổi theo Lâm Hi Nhi, trong đồn cảnh sát vắng hoe, cho dù cô lặng lẽ bước vào cũng không khiến ai chú ý.

Nhưng cô lại thấy Diều Đằng ra khỏi đồn cảnh sát.

Thương Hinh Dư vừa mới làm lộ Lâm Hi Nhi cũng bước lên hai bước.

Xung quanh đây không có ai cho nên hai người họ nói chuyện cũng không cố kỵ, âm lượng không lớn nhưng đủ để Tư Tĩnh Ngọc nghe được.

Thường Hinh Dư bước lên, nói với Diêu Đằng: “Cảnh sát biểu, nếu đã tìm được Lâm Hi Nhi thì cũng đâu cần bắt sống cô ta đâu! Người chống thi hành công vụ nhiều lắm, bất đắc dĩ giết một người cũng đâu phải lỗi của cảnh sát, anh nói có đúng không?”

Ngữ điệu quái gở này của ả còn lộ ra sự đắc ý cùng kiêu ngạo.

Tư Tĩnh Ngọc ngồi trong xe, hai tay cứng đờ, cả người cùng chặt.

Thường Hinh Dư... Thường Hinh Dư...

Thật không ngờ hung thủ chính là cô ta!

Nhưng giữa Thường Hinh Dư và Diều Đằng đã có chuyện gì?!

Mắt cô sáng lên, nhìn về phía Diều Đằng liền thấy Diều Đằng nghe xong lời cô ta nói liền trầm mặt, nói: “Thường Hinh Dư, cô đừng có quá đáng!”

Thương Hinh Dư cúi đầu ngắm nghía bộ móng mới làm của mình: “Quá đáng? Tôi quá đáng thì sao? Cảnh sát Diêu đừng có quên hiện tại chúng ta cùng hội cùng thuyền, từ lúc anh đồng ý che giấu vết giúp tôi thì chúng ta đã bị trói lại với nhau rồi! Nếu như Lâm Hi Nhi bị bắt có lẽ sẽ gây ra nhiều sóng gió hơn, anh không thấy nhiều người phải vất vả vì cô ta như vậy sao? Dù cho anh làm kín đến đầu tôi cũng không tin, chẳng may bị bọn họ tìm được chứng cứ thì phải làm sao? Thế nên cứ nhanh chóng giải quyết đi!”

Cô ta nói vậy rồi ngẩng đầu nhìn Diêu Đằng: “Cảnh sát Diêu, tôi tin anh là một người thông minh, đúng chứ? Lần trước anh cố ý để Lâm Hi Nhi thoát đã khiến tôi không vui rồi, tôi đi chân đất đầu có sợ anh mang giày! Tôi chẳng có gì cả nhưng anh thì khác, thế nên...”

Thường Hinh Dư nói đến đây liên tiến lên một bước: “Đừng làm tôi không vui, nếu không anh sẽ biết tôi sẽ làm gì ngay đấy!”

Cô ta nói rồi lui về sau, cười gần.

Tư Tĩnh Ngọc thấy bọn họ như vậy lập tức trầm mặt, giận đến mức cả người run rẩy.

Diêu Đằng... từ lúc nào anh ta đã hèn mọn đến mức bị Thường Hinh Dư uy hiếp như thế?

Còn Thường Hinh Dư...

Tư Tĩnh Ngọc nghĩ đến đây lại càng thấy lo lắng cho Lâm Hi Nhi hơn.

Cô có chút bất an, chỉ mong Thường Hinh Dư mau rời đi để cô lái xe đi tìm bọn họ, nói cho Lâm Hi Nhi biết phải đi ngay lập tức!

Tư Tĩnh Ngọc không tin với thế lực của Tư gia mà không thể đưa được Lâm Hi Nhi ra nước ngoài.

Mắt thấy Thường Hinh Dư sắp rời đi, đúng lúc này di động của Tư Tĩnh Ngọc lại bất ngờ kêu vang.

Âm thanh khiến cả Thường Hinh Dư lẫn Diều Đằng đều nhìn sang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.