Thi Cẩm Ngôn ngây ra, nhưng còn chưa hoàn hồn thì đã thấy Tư Tĩnh Ngọc đã đi vào ký túc xá.
Trường học không quản lý nghiêm ngặt người ra vào lắm. Lúc này Tư Tĩnh Ngọc còn mặc quần jean và sơ mi trắng nên trông chẳng khác gì mấy cô sinh viên. Thi Cẩm Ngôn đi nhanh theo cô, nhưng lại bị cô quản lý ký túc gọi lại: “Anh kia, ai cho anh vào đây? Nơi này là ký túc xá nữ, ra ngoài, ra ngoài!”
Nghe cô nói, mấy cô sinh viên xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh. Thi Cẩm Ngôn đứng tại chỗ, hơi xấu hổ, nhưng trong lòng lại nóng nảy. Tư Tĩnh Ngọc chạy đến ký túc xá làm gì?
Lúc anh đang thắc mắc thì lại chợt nghe có người gọi: “Thi Cẩm Ngôn!”
Anh ngây người, rồi chợt hiểu ra, ngẩng phắt lên nhìn về phía một ban công, quả nhiên thấy Tư Tĩnh Ngọc đang vui sướng vẫy tay với anh.
Đó là… ban công phòng ký túc mà Tư Tĩnh Ngọc ở trong suốt bốn năm đại học.
Thi Cẩm Ngôn vội vàng đạp lên thảm cỏ trước ký túc xá, đi đến dưới ban công.
Cách thanh chắn, anh có thể thấy vẻ mặt Tư Tĩnh Ngọc đang rất vui vẻ, ánh mắt sáng long lanh. Sau đó, cô vênh váo hất hàm sai khiến: “Thi Cẩm Ngôn, em đói rồi, anh đi mua mì hoành thánh cho em! Em ở đây chờ anh! Mua…”
Cô quay lại nhìn vào phòng, rồi quay lại nói với anh: “Mua năm suất!”
Thi Cẩm Ngôn nhìn cô, cảm thấy thời gian như tua ngược lại.
Anh đột nhiên nở nụ cười, gật đầu với cô, rồi quen chân chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh, thấy bả vai anh đã rộng lớn hơn thời đại học, Tư Tĩnh Ngọc thấy xót xa vô cùng. Cô vội vàng cúi đầu, rồi lại nhìn vào phòng ký túc.
Mấy cô sinh viên trong phong đó tò mò hỏi cô: “Người vừa rồi là chồng chị ạ?”
Tư Tĩnh Ngọc nghe thế thì thoáng im lặng, rồi khẽ gật đầu, nói như cái máy hát: “Lúc học đại học, chị không có tiết thì rất lười ra ngoài nên anh ấy thường mua mì hoành thánh cho chị rồi đưa cho chị qua chỗ này.”
Nói xong, một cô sinh viên reo lên, “Chị hạnh phúc thật đấy!”
“Đúng thế, từ áo đồng phục đến áo cưới, đúng là chuyện hạnh phúc nhất trên đời!”
Tư Tĩnh Ngọc nhìn bọn họ, đôi mắt sáng lấp lánh, không nói lên được tâm trạng lúc này.
Cô tươi cười nhưng trái tim lại như bị lăng trì. Qua từng giây, lòng cô lại càng đau hơn.
Cô cắn môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ yên tĩnh của cô khiến mấy cô sinh viên đều không biết nói gì.
Có người thấy cô đau lòng, e dè hỏi cô: “Có phải chị… chị thất tình không?”
Nghe thế, Tư Tĩnh Ngọc liền nhìn về phía cô bé, khiến cô bé hốt hoảng xua tay: “Không có gì đâu, em nói mò thôi.”
Tư Tĩnh Ngọc lại im lặng một chút, rồi chợt ngẩng đầu lên, nói với cô ấy, “Không phải thất tình, bọn chị sẽ bên nhau đến bạc đầu!”
Lời này của cô chẳng biết là nói cho người khác hay nói cho mình nghe.
Mọi người đang trò chuyện thì lại chợt nghe tiếng gõ cửa ngoài cửa sổ. Tư Tĩnh Ngọc vội chạy ra cửa, thấy Thi Cẩm Ngôn ngẩng đầu, tươi cười, đưa từng suất hoành thánh lên. Đến lúc đưa suất cuối cùng, anh miết vào lòng bàn tay cô, rồi chỉ vào suất hoành thánh đó.