Tư Tĩnh Ngọc chào hỏi bọn họ rồi cầm hoành thánh rời đi, sau đó ngồi xổm trên ban công, mở hộp hoành thánh ra, tách đũa dùng một lần ra để ăn.
Hoành thánh nóng hổi, bên trên rắc thêm ít hành hoa khiến người ta có cảm giác thèm ăn, mặc dù tâm trạng Tư Tĩnh Ngọc không tốt, chỗ ngực cứ nghèn nghẹn nhưng cô vẫn gắp một miếng hoành thánh, bỏ vào miệng.
Lúc còn học đại học, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy mùi vị hoành thánh Cát Huyện này cực ngon, nhưng bây giờ chỉ cảm thấy rất bình thường.
Nhưng mà hoành thánh này giống như được bỏ thêm loại gia vị nào đó, khiến cô ăn một miếng mà cảm giác được đủ cả chua, ngọt, đắng cay. Tư Tĩnh Ngọc nuốt xuống rồi ăn tiếp miếng thứ hai.
Sau đó đũa của cô đụng phải cái gì đó.
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, hơi hé miệng nhìn vào hộp hoành thánh.
Trong hộp hoành thánh còn có một quả trứng luộc nước trà và một miếng sườn, đều là những món ngon đặc sắc của Cát Huyện.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn thấy liền sửng sốt, nhớ đến hộp hoành thánh của Thi Cẩm Ngôn đưa tới rồi chợt thấy quen thuộc, hóa ra lúc còn học đại học thường cố tình mua thêm cho cô sao?
Tư Tĩnh Ngọc chưa bao giờ thiếu tiền tiêu nhưng lúc này lại nhịn không được đi tính toán giá của một suất hoành thánh này.
Cô cẩn thận nhớ lại, hồi học đại học thì một phần ăn như thế này có giá mười tệ.
Có lẽ nó đối với anh của hiện tại chẳng đáng là bao nhưng vào lúc cả tháng Thi Cẩm Ngôn chỉ có một nghìn tệ thì...
Một nghìn tệ, tiền mua sách mỗi tháng đã hết hai, ba trăm, mua quần áo hoặc vật dụng hàng ngày mất thêm một, hai trăm nữa, mấy đồ linh tinh khác, còn có tiền cơm hàng ngày, tính ra chỉ còn lại không đến hai mươi tệ.
Ấy vậy mà anh cứ thế lấy hơn nửa tiền sinh hoạt của mình mua hoành thánh cho cô!
Tư Tĩnh Ngọc nhìn hộp hoành thánh, trước mắt mờ đi, cô vội cúi đầu vừa và lấy và để hoành thánh trong hộp.
Cô cảm thấy hoành thánh là món ngon nhất trên đời, là món ngon nhất trong kiếp này của cô!
Tư Tĩnh Ngọc vừa ăn, nước mắt vừa rơi xuống.
Bàn tay cô nắm chiếc đũa quá chặt nên lúc cô đang ăn thì đột nhiên vang lên một tiếng “rắc”, chiếc đũa gãy đôi.
Tư Tĩnh Ngọc sửng sốt, sau đó lại nghe thấy tiếng “rắc” khác, hộp nhựa cũng bị cô nắm quá chặt mà nứt ra khiến cô cầm không chắc, cuối cùng cả hộp đồ ăn rơi xuống đất.
“Bộp!”
Tư Tĩnh Ngọc giật mình, cả người đờ đẫn ra.
Cô nhìn những miếng hoành thánh rơi trên đất liền muốn nhặt nó lên, nhưng rồi lại không biết nên nhặt như thế nào. Tư Tĩnh Ngọc tức giận ném luôn đũa xuống đất, sau đó dựa vào vách tường, che miệng rồi khóc nức lên trong câm lặng.
Trên ban công, một nửa dưới là tường còn nửa trên là cửa sổ. Bởi vì có nền nhà và một lớp sàn cho nên chiều cao của Thi Cẩm Ngôn vừa vặn đạt tới vách tường kia.
Anh lẳng lặng dựa vào tường, nhét hai tay trong túi, ánh trăng cô độc phủ lên người anh, anh chỉ yên lặng chờ người bên trong ăn xong rồi đi tới.