Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1482: Chương 1482: Chào tạm biệt (9)




Mà người ở bên trong lại đang dựa sát vào tường gào khóc mà không phát ra bất cứ âm thanh gì, chỉ có bờ môi mím chặt cùng đôi vai run lẩy bẩy.

Vì sao?

Vì sao tình yêu của cô lại gian nan như vậy?

Cô chỉ muốn bình yên ở bên anh, thậm chí cô còn bỏ qua cả Tân Tân nhưng vì sao ông trời vẫn trêu đùa cô như thế?

Tư Tĩnh Ngọc càng nghĩ trái tim lại càng đau, ngoài khóc lóc ra cô không biết làm gì nữa.

Đêm nay thật vắng lặng, vắng lặng đến mức khiến lòng người bất an.

Tư Tĩnh Ngọc khóc khiến bốn cô gái trong phòng chú ý, bọn họ liếc nhìn nhau rồi nhìn Tư Tĩnh Ngọc đang co ro như một con mèo nhỏ.

Một bầu không khí đau buồn bao trùm lấy ký túc xá.

Cũng chẳng biết bao lâu sau Tư Tĩnh Ngọc mới ngừng khóc.

Cô ngẩng đầu lên, lúc này mới ý thức được đây là kí túc xá liền đứng dậy rồi đi sang một bên, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn mình trong gương rồi mượn đồ trang điểm của mấy cô gái trong kí túc xá, trang điểm nhẹ nhàng một chút rồi mới đi ra ngoài.

Bốn cô gái kia nhìn bóng lưng của cô rồi bắt đầu bàn tán:

“Chắc chắn là bọn họ ly hôn rồi.”

“Chị ấy khóc đáng thương như thế hẳn là yêu anh ấy lắm.”

“Sao mình cũng muốn khóc thế chứ?”

“Mình cũng thế...”



Tư Tĩnh Ngọc cúi đầu, đây đã sớm không còn là kí túc xá của cô nữa rồi, lúc ra đến cửa cô hít sâu một hơi, tất cả những đau khổ đều biến mất. Tư Tĩnh Ngọc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía trước rồi mỉm cười cất bước rời đi.

Nhưng sau khi ra đến ngoài rồi cô mới phát hiện Thi Cẩm Ngôn không đứng ở đó.

Cô nhìn ngó xung quanh thì thấy Thi Cẩm Ngôn đang xách một túi đồ ăn vặt đi tới.

Tư Tĩnh Ngọc chạy tới, sau đó cô phát hiện trong cái túi đó là tất cả các loại đồ ăn vặt anh mua lúc họ còn học đại học.

Tư Tĩnh Ngọc nhận lấy rồi cười với anh: “Hoành thánh vẫn ngon y như cũ!”

Thi Cẩm Ngôn nhìn khuôn mặt tươi cười, nhìn đến đôi mắt hơi sưng của cô liền muốn nói, nếu có thể anh muốn mua cho em cả đời.

Nhưng nghĩ đến Tân Tân còn nằm trong viện, anh lại im lặng.

Hai người rời khỏi trường, vừa đi vừa trò chuyện với nhau.

Thi Cẩm Ngôn nói: “Thỏa thuận ly hôn vẫn còn tác dụng.”

Tư Tĩnh Ngọc cười: “Anh thật sự không cần tiền của anh sao?”

Thi Cẩm Ngôn ừ một tiếng.

Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh: “Vậy nhà tân hôn thì sao?”

Căn nhà của họ đã bắt đầu trùng tu lại lần thứ hai.

Thi Cẩm Ngôn nghe vậy chỉ mỉm môi một cái, không nhìn cô, tiếp tục bước về phía trước: “Bán nó đi!”

Ba chữ nhẹ bẫng lại giống như búa tạ gõ thẳng vào trái tim của Tư Tĩnh Ngọc, khiến cô cảm thấy cả lồng ngực phải run lên.

Thế nhưng cô chỉ ngửa đầu, cười: “Được.”

Bước chân của Tư Tĩnh Ngọc rất chậm, Thi Cẩm Ngôn lại càng chậm hơn, anh chỉ hy vọng con đường này có thể kéo dài mãi mãi, ít nhất như vậy anh có thể làm bạn đường của cô.

Cuối cùng bọn họ vẫn đi tới nơi đỗ xe.

Tư Tĩnh Ngọc quay đầu lại, cười với Thi Cẩm Ngôn bằng thái độ thoải mái: “Không làm được vợ chồng thì vẫn có thể làm bạn bè.”

Nói đến đây cô dừng một chút, có vài lời cứ nghèn nghẹn trong cuống họng khiến cô do dự, cuối cùng cô vẫn nói ra: “Thi Cẩm Ngôn! Tạm biệt!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.