Tiêu Thái Bạch nhìn cô ta, lắc lắc đầu.
Trợ lý bên cạnh cô ta liền nói thay, “Cô Mino, cô có biết dạo trước ở Trung Quốc có một tà giáo mang tên Hồng Hỏa Giáo lưu hành không? Giáo lí của giáo này là con người được tái sinh từ lửa, xúi giục vài người tự thiêu chết người thân và chính bọn họ, vì bọn họ cho rằng làm thế có thể rửa sạch tội nghiệt của bản thân, cho họ một cuộc sống mới. Mấy vụ thảm án đó đã khiến chính phủ phải nhảy vào cuộc, liệt giáo đó vào danh sách tà giáo, bất kể ai tham gia vào giáo hội này cũng đều là phạm pháp.”
“Vậy thì liên quan gì đến bản thiết kế của tôi? Đừng nói là vì chuyện này nên chính phủ ra quy định cấm thiết kế vòng tròn màu đỏ đấy nhé?”
Trợ lý kia thở dài, nhóm cổ đông cũng lắc đầu, ánh mắt nhìn Mino tràn ngập hai chữ: Ngu ngốc.
Trợ lý kia giải thích, “Không phải là cấm thiết kế vòng tròn màu đỏ, mà là trong bản thiết kế này của cô, vòng màu trắng bên trong vòng tròn màu đỏ vừa khéo tạo thành hình đốm lửa, màu trắng tượng trưng cho màu đám mây, ám chỉ sau khi bị thiêu, con người sẽ được hóa thành tiên. Đây cũng chính là biểu tượng của Hồng Hỏa Giáo!”
Cái gì?
Mino ngây cả người!
Cô ta quay phắt lại nhìn bản thiết kế của mình rồi lại quay sang nhìn Rose, nhưng Rose đã biến đâu mất!
Cô ta dĩ nhiên biết rõ tính nghiêm trọng của chuyện này. Nếu bộ trang phục này được bán ra thì Hoàng Gia Thịnh Thế của bọn họ sẽ bị xem như phạm pháp, ảnh hưởng đến danh tiếng!
Nhưng Rose không ở đây, cô ta còn biết tìm ai nữa?
Không hiểu sao, Mino đột nhiên nhớ lại lời Thôi Tinh Tước đã nói lúc trước, Rose thông đồng với Tiêu Thái Bạch, nhưng lúc đó cô ta lại chỉ tin Rose.
Thành viên hội đồng quản trị bên dưới cũng bàn tán xôn xao. Sai lầm thế này quả thật không thể chấp nhận được!
Có người còn không nhịn được mà nói: “Còn gì mà thi nữa? Đùa chúng tôi đấy à?”
“Không, chuyện này đã cho chúng ta thấy con gái của Tiêu Mộ Thanh ngu xuẩn đến mức nào!”
“Sai lầm rõ rành rành như thế mà cũng không nhận ra, còn trình bày cho chúng ta xem, đúng là buồn cười!”
“Tôi không biết biểu tượng của Hồng Hỏa Giáo gì cả, nếu không thì tôi đã chẳng làm như vậy! Là Rose hãm hại tôi! Bọn họ hãm hại tôi!” Mino không chịu nổi chỉ trích, lớn tiếng cãi lại.
Các thành viên hội đồng quản trị liền yên tĩnh lại, bọn họ hết nhìn nhau, rồi lại nhìn cô ta như một con hề.
Có người nhắc nhở cô ta: “Tiêu tiểu thư, là người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế, cô cần phải tự học hỏi rất nhiều chuyện, không thể cứ mở miệng ra là không biết. Chúng tôi chỉ coi trọng kết quả, không cần biết quá trình thế nào. Thua chính là thua, cô hiểu chưa?”
Bọn họ cần một người có năng lực, ai thèm để ý cô ta cố gắng như thế nào. Thua rồi thì lấy cớ tôi không biết là xong sao?
Hơn nữa, đã là người thừa kế thì đầu tiên phải có kiến thức xã hội sâu rộng. Nếu Mino thật sự trở thành người thừa kế, từng hành vi cử chỉ của cô ta sau này sẽ đại diện cho cả Hoàng Gia Thịnh Thế.