Thành viên trong hội đồng quản trị vẫn ép hỏi Tiêu lão chuyện người thừa kế bằng được.
Mino thì khàn giọng cãi tay đôi với bọn họ, cô ta đã mất sạch lý trí. Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch thì mỉm cười như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Chủ đề vẫn xoáy vào chuyện Tiêu Mộ Thanh.
“Chủ tịch, năm xưa tiểu thư Mộ Thanh bỏ trốn, ngài đã giao toàn bộ chuyện trong công ty lại cho Tiêu phu nhân. Lúc đó ngài lấy cớ chưa tìm được xác của tiểu thư Mộ Thanh nên không chịu giao quyền thừa kế ra. Bây giờ con gái bà ấy cũng đã về, ngài cũng thấy năng lực của cô ta rồi đó. Người như vậy sao xứng để trở thành người thừa kế của Hoàng Gia Thịnh Thế được? Chẳng lẽ ngài cam tâm để cô ta phá hoại giang sơn mà ngài vất vả gây dựng cả đời sao?”
“Đúng vậy! Tôi nghe nói dưới sự lãnh đạo của cô ta, doanh nghiệp Cố Thị ở trong nước đã phá sản rồi!”
“Còn nữa, danh tiếng của cô ta ở trong nước đã thối như nước cống, lại còn từng thác loạn với đàn ông rồi bị người ta bắt tại trận. Người như thế có thể đại diện cho Hoàng Gia Thịnh Thế chúng ta sao?”
“Không có năng lực, cũng chẳng có nhân phẩm. Cô ta đúng là trò giỏi hơn thầy, còn hơn cả Tiêu Mộ Thanh năm xưa!”
“Chủ tịch…”
Từng câu chất vấn khiến Tiêu Khải như sắp tái phát bệnh tim đến nơi. Đứa con gái duy nhất của ông lại bị đám người này chửi bới. Ông chống gậy đứng dậy quát, “Câm miệng hết cho tôi!”
Tiếng quát vang vọng khiến cả phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.
Tiêu lão nheo mắt nhìn khắp phòng, chỉ trong chớp mắt, trông ông như già thêm mấy tuổi.
Ông nhìn về phía Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch, rồi lại nhìn sang Mino. Chẳng cần thi đấu, chỉ cần so sánh người của hai phe đã thấy cách biệt một trời một vực rồi.
Mino không thể chống lại Tiêu Thái Bạch!
Tiêu lão cười khổ, “Thôi vậy, thôi vậy! Các người muốn thì cho các người!”
Nói đến đây, ông từ tốn nói: “Các người đã ép tôi như vậy thì tôi cho các người quyền thừa kế là được! Có điều…”
Phòng họp tĩnh lặng như tờ, người nào người nấy đều chờ từng lời ông nói ra. Ông nhìn lướt qua bọn họ, nhìn sang Thôi Tinh Tước, rồi lại như có như không nhìn Trang Nại Nại.
“Có điều…”
Bỗng, tất cả đèn trong phòng họp tắt phụt đi, bên trong tối om. Mọi người ngây ra, sau đó ồn ào hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch cũng liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ: Lão già này thật quá vô liêm sỉ, trò gì cũng làm được! Nhưng trừ phi hôm nay ông ta chết, nếu không thì bất kể thế nào, bọn họ cũng sẽ ép ông ta giao quyền thừa kế ra!
Hai người chỉ mới nghĩ đến đây, bỗng nghe thấy một giọng nói được phóng to qua loa.
“Alo, mời mọi người nhìn lên màn hình.”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, vô thức ngẩng lên nhìn màn hình, trên đó chẳng biết đã chiếu một phương án khác từ bao giờ.