Tư Tĩnh Ngọc trơ mắt nhìn Lâm Hi Nhi bị cảnh sát còng tay giải ra ngoài. Mọi người đi ra ngoài cửa, Tư Tĩnh Ngọc cũng đứng dậy đi theo.
Trong phiên tòa, bầu không khí cực kì nghiêm túc. Ánh mặt trời ngoài cửa chói lóa đến nỗi khiến người ta hốt hoảng.
Tư Tĩnh Ngọc không biết phải diễn tả tâm trạng của mình thế nào, chỉ biết là Lâm Hi Nhi bị oan. Một người vô tội, sao giờ này lại trở thành hung thủ giết người?
Pháp luật vô tình như vậy đấy, không tin vào tình cảm, chỉ tin vào bằng chứng.
Tư Tĩnh Ngọc cau mày, chợt cảm thấy một người bước đến cạnh mình. Cô quay sang, thấy Thị Cẩm Ngôn đang đứng bên cạnh, lại hờ hững quay về nhìn Lâm Hi Nhi.
“Đang nghĩ gì thế?” Thi Cẩm Ngôn hỏi.
Tư Tĩnh Ngọc nghĩ ngợi rồi nói: “Có lẽ vì đang mang thai, bây giờ việc em nghĩ không phải là Lâm Hi Nhi bị oan, mà là cô ấy sẽ phải xa cách con mình”
Lúc này, Lâm Hi Nhi quay đầu lại nói gì đó với Viên Viên đang được Trang Nại Nại bế.
Cảnh sát đứng hai bên cô ấy, vì được Diều Đằng nhờ vả nên cũng không thúc giục. Còn Trang Nại Nại thì đã đỏ hoe måt.
Tư Tĩnh Ngọc không đến gần, nhưng vẫn nghe được tiếng Lâm Hi Nhi: “Nại Nại, chăm sóc Viên Viên giúp tớ, chờ tớ trở ra”
Tư Tĩnh Ngọc liền thở dài.
Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao thế? Tại sao phải ép người tốt thành ra thế này, còn người xấu thì lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật:
Lúc cô đang tự hỏi, một bóng người chạy vụt qua, sau đó tiếng bạt tai vang lên.
Một bà già khoảng năm, sáu mươi tuổi, mặc đồ màu đen, ngực cài băng tang. Bà ta tát Lâm Hi Nhi một cái xong còn kéo tóc cô ấy: “Mày giết con tao! Mày trả con lại cho tao! Con đĩ này! Mày giết con tao rồi!”
Lâm Hi Nhi bị đánh thì ngây ra, lúc này mới hoàn hồn, đẩy mẹ Trương Trác ra, “Mẹ... bác gái, bác thả tôi ra! Tôi không giết người!”
Bà Trương nghe thế thì khóc toáng lên, “Mày ly hôn với con trai tao nhưng cũng không thể trách nó được. Đều là do mày sĩ diện. Hai đứa vốn không hợp, sao mày phải giết con tao? Mày giết con tao, hôm nay tao phải giết mày, trả thù cho con tao!”
Nói rồi, bà ta liền xông lên trước, nhưng bị Trang Nại Nại cản lại: “Bà làm gì thế hả? Cảnh sát còn ở đây đấy, bà muốn bị bắt sao?”
Bà Trương nghe vậy thì ngẩn ra.
Cảnh sát quả thật đang đứng chắn cho Lâm Hi Nhi.
Bà ta còn định nói gì đó thì Thường Hinh Dư đã chạy ra ngoài, dìu bà ta, “Bác gái, bác đừng đau lòng quá! Pháp luật sẽ trả lại công bằng cho chúng ta, bác yên tâm!”
Bà Trương nghe thế thì không nhịn được khóc òa lên. Khóc một lúc, bà ta nghĩ đến điều gì đó, quay ngoắt lại nhìn Viên Viên đang được Trang Nại Nại bế, rồi chợt duỗi tay ra, “Đưa con bé cho tao!”
Trang Nại Nại hoảng sợ, “Bà muốn làm gì?”
Bà Trương giận dữ hét lên: “Con trai tao đã chết, bây giờ con bé này là dòng máu cuối cùng của nhà tao. Mày mau trả nó cho nhà họ Trương chúng tao!”