“Một, khăng khăng phủ nhận rằng cô giết người. Nhưng cô cũng thấy đó, tình huống bây giờ rất bất lợi cho cô. Tôi đã đến hiện trường, cũng đã đi tìm hiểu cùng với trợ lý của mình. Lúc ấy
quả thật không có dấu vết người khác đi vào con hẻm đó. Tôi có thể nói với cô rằng chánh án đã bị kiểm sát viên thuyết phục rồi. Theo tôi thấy, khả năng có thua kiện lên đến 99%”
Lâm Hi Nhi lập tức bị dọa đến nỗi mặt trắng bệch, “Vậy con đường còn lại thì sao?”
“Cô có thể thừa nhận cổ giết người. Tôi sẽ cố hết sức biện hộ cho cô. Dù sao cô cũng có con, nạn nhân cũng đã từng phạm sai lầm, hơn nữa có rất nhiều người mắc chứng trầm cảm sau sinh. Với nỗ lực của tôi, tối đa cô sẽ chỉ bị phán mười năm tù giam”
Lâm Hi Nhi nghe thế thì ngày người, mù mịt nhìn Bạch Tưởng, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ, cứ như không tài nào hiểu được tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
“Nhưng mà... tôi đâu có giết người...”
Rõ ràng cố không giết người, sao lại phải ngồi tù mười năm?
Mười năm...
Con người có được mấy cái mười năm chứ?
Hơn nữa mười năm nay là thời điểm phát triển quan trọng của con gái có mà!
Con gái cô đã không có ba, chẳng nhẽ cũng không thể có mẹ sao?
Nghĩ thế, viền mắt Lâm Hi Nhi lại đỏ hoe. Cô ôm chặt đầu mình, “Tôi không giết người! Tôi không giết người...”
Mấy người đứng ngoài cửa nghe thấy thế cũng khiếp sợ.
Trang Nại Nại mở to mắt, không hiểu tại sao mọi chuyện bỗng nhiên lại thành ra thế này.
Cố ngơ ngác nhìn Lâm Hi Nhi, quay sang thấy vẻ mặt của Tư Tĩnh Ngọc cũng căng thẳng.
Tô Ngạn Bần ở bên cạnh thì biến sắc liên tục, nhất là khi thấy dáng vẻ đáng thương đó của Lâm Hi Nhi, tim anh ta không khỏi đau đớn.
Anh ta bèn tiến lên trước, nói, “Vậy thì đừng thừa nhận!”
Mọi người trong phòng nghe thế thì đều nhìn sang.
Sắc mặt Tô Ngạn Bân tái nhợt, “Vậy thì đừng nhận. Không giết người thì sao phải nhận? Cứ đi theo con đường thứ nhất, đừng nhận. Dù có thua kiện thì chúng ta vẫn có thể kháng án, thẩm vấn lần hai. Chỉ cần cho chúng ta thời gian thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm được bằng chứng chứng minh em không giết người!”
Nghe lời của Tô Ngạn Bân, Lâm Hi Nhi ngây ra, cuối cùng khẽ gật đầu: “Đúng, không thể thừa nhận được. Em không giết người! Luật sư Bạch, tôi chọn con đường đầu tiên!”
Bạch Tưởng thở phào, “Được, thật ra tôi cũng muốn khuyên cô chọn con đường đó. Tôi vẫn luôn tin rằng đen là đen, trắng là trắng, không thể đảo trắng thay đen được. Cô yên tâm, cô đã tin tưởng tôi thì dù lần này chúng ta có thua vì chưa chuẩn bị đầy đủ, tôi cũng sẽ không từ bỏ, nhanh chóng xin kháng án cho cô!”
Lâm Hi Nhi gật đầu.
Tô Ngạn Bân ở bên cạnh nhìn Lâm Hi Nhi, “Hi Nhi, em yên tâm, anh nhất định sẽ không để em gặp chuyện không may đâu!”
Bọn họ trở lại phiên tòa, qua hai lượt tranh luận, chánh án cuối cùng cũng đứng lên nói: “... Qua thẩm tra, tội danh giết người của bị cáo đã thành lập, bị cáo phải chịu hình phạt tử hình, hoãn thi hành đến hai năm sau.”