Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1345: Chương 1345: Gặp nạn (7)




Thi Cẩm Ngôn nghe vậy thì ngẩn ra, lắc đầu, “Không.”

Tư Tĩnh Ngọc tức đến mức muốn tẩn cho anh một trận, “Cỏ bốn lá tượng trưng cho tình yêu đẹp đẽ, hạnh phúc. Ý nghĩa của nhãn hiệu đó chính là Only-you. Thi Cẩm Ngôn, anh có biết lúc thấy chiếc vòng tay đó, em đã vui mừng đến nhường nào không? Anh có biết, lúc Bạch Nguyệt nói anh là bạn trai cô ta, còn anh thì im lặng coi như thừa nhận, em đã đau khổ đến mức nào không? Sao anh lại không hỏi em?”

Nhưng vừa hỏi xong, cô lại thấy mình đúng là vô lý. Vậy sao cô lại không hỏi anh?

Không, không phải, cô đã hỏi rồi, nhưng anh lại không trả lời, mà lại nói nhưng lời khó nghe để chọc tức cô.

Tư Tĩnh Ngọc mặc cho nước đã dâng lên đến đùi, chỉ tóm chặt cổ áo Thi Cẩm Ngôn, hung dữ hỏi: “Còn nữa Thi Cẩm Ngôn, anh không có gì muốn nói sao? Lúc chúng ta mới kết hôn, rõ ràng đã tốt đẹp như thế, nhưng tại sao sau đó anh lại bỗng nhiên thay đổi? Hơn nữa lúc em hỏi anh, sao anh lại nói những lời như thế?”

Tại sao phải nói như thế, còn chẳng phải là vì…

Thi Cẩm Ngôn đang định trả lời cô, thì trên cửa hang lại chợt truyền đến tiếng nói chuyện.

Hai người giật mình, ngẩng lên lần nữa.

Lúc này nước đã dâng lên đến đùi, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy chân mình đã tê rần. Nếu nhảy xuống phiến đá này thì có lẽ nước đã dâng lên đến cổ bọn họ rồi.

Lúc này, bên trên lại có tiếng nói chuyện, một trong số đó vẫn là Ngô Vũ Vi: “Lâm Hi Nhi, tôi nói cho cô biết, cô đừng nghĩ quyến rũ được Tô Ngạn Bân là có thể lấy chồng nhà giàu. Mơ đi! Chưa nói Tô Ngạn Bân chỉ bất chợt có hứng thú với cô, chỉ riêng nhà họ Tô đã không cho phép một người đã có một đứa con ghẻ như cô lấy anh ấy rồi, tránh cho anh ấy trở thành chuyện cười của cả nhà họ Tô!”

“Ngô Vũ Vi, cô bị thần kinh hả? Tôi nói muốn lấy Tô Ngạn Bân bao giờ? Cô tìm hiểu cho kĩ đã được không hả? Tôi và anh ta trong sạch, không có gì với nhau cả. Cô đừng có suốt ngày nghi thần nghi quỷ rồi tìm người khác gây chuyện. Còn nữa, tôi nói cho cô hay, cô nói tôi ra sao thì nói, nhưng không được phép nói con tôi là con ghẻ!”

“Tôi cứ nói đấy, tôi cứ nói thì sao nào? Tôi nói cho cô biết, nó không chỉ là con ghẻ mà còn là hòn đá ngáng chân cô nếu sau này cô muốn tìm đàn ông! Tôi cảnh cáo cô, đừng có quyến rũ Tô Ngạn Bân nữa, tốt nhất là cô tránh xa anh ấy ra! Chăm sóc con gái cho tốt đi, đã lớn như vậy rồi mà còn chưa biết nói, có khi lại là đồ câm hay đồ thiểu năng chưa biết chừng!”

“Bốp!!!” Lâm Hi Nhi không kìm được nữa, giáng một cú tát xuống mặt Ngô Vũ Vi.

Ngô Vũ Vi ngẩn ra, lúc hoàn hồn lại liền gào lên: “Lâm Hi Nhi, cô dám đánh tôi! Tôi phải giết cô!”

Nói rồi, cô ta tiến lên trước, đẩy Lâm Hi Nhi một cái thật mạnh.

Lâm Hi Nhi lui ra sau một bước, chân bị trượt, cả người liền rơi xuống cái hang mà Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn đang đứng.

Cô ấy giơ tay, bám được lại vào một hòn đá, hốt hoảng kêu lên, “Mau kéo tôi lên!”

Nhưng Ngô Vi Vũ lại chẳng hoảng sợ gì cả, ánh mắt nhìn Lâm Hi Nhi còn hiện vẻ tàn nhẫn. Cô ta thả lỏng tay Lâm Hi Nhi ra, vẻ mặt trở nên dữ tợn: “Cô chết đi!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.