Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn nghe thấy thế hốt hoảng, sau đó liền thấy một bóng người rơi xuống.
“Tõm!”
Lâm Hi Nhi rơi xuống nước, còn Ngô Vũ Vi thì lảo đảo bỏ đi. Lâm Hi Nhi vùng vẫy dưới nước, suýt thì chết đuối. Thi Cẩm Ngôn thấy thế liền không hề do dự mà nhảy xuống.
Tuy anh không biết bơi, nhưng nước mới chỉ lên đến cổ. Anh dò dẫm từng bước một, đi qua kéo Lâm Hi Nhi lên.
Lâm Hi Nhi dĩ nhiên không ngờ ở đây có người nên liền hốt hoảng kêu to, “Ai? Anh là ai? A a a a a a!!!”
Cô vừa rơi xuống đây, vẫn chưa thích ứng được với bóng tối nên cũng không thấy gì cả, chỉ hốt hoảng kêu gào.
Thi Cẩm Ngôn cau mày, “Là tôi.”
Nhưng Lâm Hi Nhi không biết Thi Cẩm Ngôn, chỉ nghe thấy là giọng nam nên lại càng hoảng sợ, giọng run run, “Anh… anh là ai?”
Cũng may mà Tư Tĩnh Ngọc kịp thời lên tiếng: “Lâm Hi Nhi, là chị!”
Lâm Hi Nhi lúc này mới khựng lại, hỏi với vẻ không chắc chắn, “Chị Tĩnh Ngọc?”
Tư Tĩnh Ngọc “ừ” một tiếng rồi nói tiếp, “Đừng sợ, bám vào người Thi Cẩm Ngôn đi.”
Lúc này Lâm Hi Nhi mới bình tĩnh lại, được Thi Cẩm Ngôn dìu đến chỗ phiến đá. Hai tảng đá cũng không lớn lắm, ba người đứng trên đó rất chật chội. Nhưng mực nước vẫn tiếp tục dâng lên, đã lên đến eo của bọn họ, xem chừng chỉ qua một tiếng nữa thôi là mực nước sẽ nhấn chìm họ.
Lâm Hi Nhi hoảng sợ, nghẹn ngào hỏi, “Làm thế nào bây giờ? Em không thể chết được! Con gái em đã không có ba rồi, sao có thể không có mẹ được!”
Nói xong, cô ôm mặt khóc rưng rức.
Thi Cẩm Ngôn chợt nói, “Thế này đi, chúng ta đứng chồng lên thành tháp người, xem người trên cùng có thể ra ngoài hay không!”
Hang động này cao khoảng năm, sáu mét. Cả ba bọn họ đều có dáng người khá cao, Thi Cẩm Ngôn 1m85, Tư Tĩnh Ngọc 1m7, Lâm Hi Nhi cũng 1m65. Nếu đứng chồng thành tháp người thì quả thật có thể lên được.
Hai cô gái nghe thấy đề nghị này thì đều gật đầu. Sau đó, Thi Cẩm Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh Tư Tĩnh Ngọc, “Em leo lên vai anh đi.”
Bọn họ bám vào vách tường. Tư Tĩnh Ngọc leo lên vai Thi Cẩm Ngôn rồi từ từ đứng dậy. Sau đó, Lâm Hi Nhi liền leo lên trên. Cô bám vào Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc, leo lên từng chút một. Nhưng lúc gần đến nơi, cô lại trượt tay, lập tức rơi xuống dưới. Cũng may ở dưới là nước, nên dù rơi xuống cũng không đau.
Ba người không còn do dự gì nữa, bắt đầu leo lên trên.
Mực nước vẫn tiếp tục dâng lên. Thi Cẩm Ngôn đứng dưới phiến đá, nước đã dâng lên đến cằm, tràn vào miệng. Anh nhón chân lên thì mũi mới có thể ở trên mặt nước được.
Lúc này, Lâm Hi Nhi cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của bọn họ, chống hai tay vào cửa hang, dồn hết sức leo lên trên.