Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1347: Chương 1347: Gặp nạn (9)




Tư Tĩnh Ngọc thấy thế thì dồn hết sức lực cuối cùng đẩy cô ấy lên. Lâm Hi Nhi cuối cùng cũng bò lên được lên cửa hang. Đồng thời Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn cũng ngã xuống nước.

Lâm Hi Nhi đứng bên trên, bối rối kêu to: “Làm thế nào bây giờ?”

Mực nước đã dâng cao quá rồi, bọn họ thật sự không thể chậm trễ nữa. Từ đây chạy về khách sạn gọi người cũng phải mất hai mươi phút, lúc quay lại thì mực nước chắc chắn đã nhấn chìm bọn họ rồi.

Cô ấy nhìn xung quanh, không hề do dự mà cởi áo khoác ra, thả xuống dưới, “Em kéo hai người lên!”

Thi Cẩm Ngôn cố đứng thẳng người lên, vội vàng nâng Tư Tĩnh Ngọc lên, “Em lên trước đi.”

Tư Tĩnh Ngọc lắc đầu, “Không được, anh không biết bơi, anh leo lên vai em, lên trên trước đi.”

“Bây giờ anh đứng còn phải nhón chân thì sao em đứng được? Tĩnh Ngọc, không còn thời gian nữa đâu, mau lên!”

Bọn họ đang chạy đua với thời gian, mỗi giây mỗi phút trôi qua sẽ lại thêm một phần nguy hiểm.

Nhưng Tư Tĩnh Ngọc lại lắc đầu, dù cô lên rồi, buộc quần áo của cả hai cô lại cũng không kịp nữa, vì mực nước đã dâng lên quá miệng Thi Cẩm Ngôn. Anh không biết bơi, chìm dưới nước thì sẽ chết đuối mất.

Nghĩ thế, cô bỗng ôm chặt Thi Cẩm Ngôn, “Không, nếu phải chết thì hai ta sẽ cùng chết!”

Cô tuyệt đối sẽ không để anh lại một mình.

Thi Cẩm Ngôn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy ánh mắt kiên trì của cô, cảm nhận được thái độ kiên quyết của cô. Anh muốn nói tiếp, nhưng Tư Tĩnh Ngọc đã ngẩng phắt lên, chặn miệng anh lại.

Nụ hôn này chỉ lướt qua, nhưng lại ngăn được lời nói tiếp theo của Thi Cẩm Ngôn. Cô nói với anh, “Cẩm Ngôn, anh còn nhớ bộ phim Titanic không? Nam chính trong bộ phim đó đã chết vì nữ chính. Về sau nữ chính còn sống, nhưng anh có biết nữ chính đã nhớ nhung nam chính đó thế nào trong mấy chục năm về sau không? Em không thể tưởng tượng được em sẽ phải sống thế nào nếu không có anh. Cẩm Ngôn, đừng đuổi em đi, em muốn ở lại đây với anh!”

Nói xong, cô kéo Thi Cẩm Ngôn đi về phía phiến đá. Lúc leo lên đó, mực nước cũng đã dâng đến eo cô.

Thi Cẩm Ngôn nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.

Mặc dù cô chưa đáp lại lời tỏ tình của anh, nhưng cách thể hiện thế này chẳng phải là lời đáp lại tuyệt vời nhất sao?

Dù biết Tư Tĩnh Ngọc như vậy là tùy tiện, nhưng anh vẫn không kìm được, muốn dung túng cô.

Anh đỏ mắt gật đầu, rồi cùng cô đứng trên tảng đá.

Nước biển lạnh như băng vây quanh cơ thể bọn họ, nhưng lúc này, trái tim của bọn họ lại nóng hừng hực.

Lâm Hi Nhi vẫn giữ chiếc áo thõng xuống dưới, kêu to: “Mau lên! Chị Tĩnh Ngọc!”

Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn liếc nhau, cùng nở nụ cười, cô gọi với lên trên: “Hi Nhi, em chạy về khách sạn gọi người đến cứu bọn chị!”

Lâm Hi Nhi ngây người, lúc hiểu ra thì trong lòng liền dâng trào nỗi xúc động. Nước mắt cô lập tức tuôn rơi, cô dồn hết sức lực, kêu to: “Chị Tĩnh Ngọc, anh rể, hai người nhất định phải chờ em, em sẽ quay lại nhanh thôi! Hai người nhất định phải gắng gượng nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.