Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1503: Chương 1503: Hành hạ bạch nguyệt (10)




Mẹ Thi không nghe những lời Bạch Nguyệt nói, bà nhìn cô ta với ánh mắt dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta luôn vậy.

Bạch Nguyệt hoảng sợ lùi ra sau, mẹ Thi lại hét lên: “Mày bước ra đây cho tao! Con khốn nạn! Hồ ly tinh! Tao bị mày lừa! Tao bị mày lừa!”

Y tá và bác sĩ lôi kéo mẹ Thi lại, bà cũng đã già rồi, giằng co qua lại một lát thì bắt đầu thở dốc, đi không nổi nữa.

Bà khom người xuống, hít vào thở ra liên tục. Bạch Nguyệt thấy bà đứng lại, mới thở phào, ôn tổn nói: “Bà suy nghĩ lại xem, tỉ lệ tủy tương thích của con cái cùng cha khác mẹ cao hơn người bình thường. Bà hãy bình tĩnh lại, nghe tôi nói”

Mẹ Thi im lặng, giơ tay lau nước trên mặt, rồi nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt tiếp tục: “Đứa con trong bụng tôi được sinh ra để cứu Tân Tân, bà biết mà, nó rất quan trọng, vì nó liên quan đến sự sống chết của Tân Tân”

Mẹ Thi giống như đã nghe lọt tại nên gật đầu. Sau đó, bà đi về phía trước, “Cố không sao chứ? Vừa rồi tôi quá kích động, tôi...”

Bạch Nguyệt xua tay, nói: “Tôi không sao. Có điều, bà đừng nổi điên nữa. Nếu tôi bị sảy thai thì Tân Tân sẽ không cứu được nữa đâu.”

Mẹ Thi gật đầu.

Bạch Nguyệt và các y tá đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Y tá nhìn về phía Bạch Nguyệt, “Được rồi, cô mau đến phòng cấp cứu xử lý vết phỏng đi. Bị bỏng thế này chắc là để lại sẹo rồi.”

Lúc này, Bạch Nguyệt đầu còn tâm tư lo lắng có sẹo hay không, cánh tay đau rát khiến cô ta muốn ngất đi rồi. Cô ta cắn môi, xoay người đi theo y tá.

Đúng lúc này, phía sau cô ta chợt vang lên tiếng bước chân.

Bạch Nguyệt vừa nghiêng đầu thì thấy mẹ Thi thừa dịp bọn họ thả lỏng, chạy thẳng lại chỗ cô ta, vừa chạy vừa mắng: “Mày đi chết đi! Đi chết đi!”

Bạch Nguyệt nhanh nhẹn tránh sang một bên. Y tá đứng cạnh đó hoàn hồn lại, trong đám người vây xem có một người đàn ông bước lên đẩy mẹ Thi ra.

Mẹ Thi lùi ra sau, ngã nhào xuống đất.

Bạch Nguyệt thấy mình không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông cứu Bạch Nguyệt không nhịn được nói: “Bà làm gì vậy? Đây là phạm pháp! Cô ta đang mang thai đấy!”

Mẹ Thi mặc kệ lời nói của người đàn ông kia, chỉ vào Bạch Nguyệt, hô to: “Tao muốn giết mày, sau đó tự sát! Tao có lỗi với con trai của tao! Tao không phải là người mà!”

Dứt lời, bà đấm bình bịch vào đùi mình, từng cái từng cái như đang mắng chửi hành vi hổ độ của bản thân.

Tiếng khóc của bà rất thảm thiết, khiến những người xung quanh nhìn về phía Bạch Nguyệt.

Người đàn ông không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bạch Nguyệt lập tức bày ra vẻ đáng thương cúi đầu xuống, nức nở: “Lúc cần cứu Tân Tân thì để tôi mang thai. Bây giờ thụ tinh thành công rồi lại muốn bỏ cái thai. Đứa con này là của tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.