Mẹ Thi đưa cơm cho Thi Cẩm Ngôn xong thì vội vàng chạy đến chợ hải sản, nhịn đau bỏ tám trăm tệ ra mua một con tôm hùm rồi đem về nhà hấp, chuẩn bị đồ ăn.
Ba Thi ở nhà, bước chân của ông vẫn hơi khập khiễng, khi thấy mẹ Thi làm vậy, ông khẽ nhíu mày, nói: “Bà nó, bà không thể mặc kệ chuyện của bọn nó sao? Đó là cuộc sống của bọn nó, bà...”
Ông còn chưa nói xong, mẹ Thi liền quăng giẻ bắc tay xuống sàn bếp, sau đó đỏ mắt vừa nhìn ba Thi vừa mắng to: “Tôi mặc kệ, chẳng lẽ tôi cứ nhìn Tân Tân chết đi sao? Ông có biết con trai ông ác độc thế nào không? Biết bao người ép nó như vậy mà nó không thèm nói một câu! Tim của nó đưa hết cho Tĩnh Ngọc rồi!”
Thế rồi bà khóc nấc lên: “Chúng ta nuôi Tân Tân gần ba năm rồi, có phải ông không biết thằng bé ngoan ngoãn thế nào đâu! Ông nhẫn tâm nhìn nó chết sao?”
“Không ai muốn làm kẻ ác thì để tôi làm! Tôi không cầu gì cả, chỉ cầu Bạch Nguyệt yên ổn sinh đứa bé đó ra, cứu được Tân Tân! Về sau cô ta không nuôi nó thì tôi nuôi!”
Mẹ Thi đã nói thế nên ba Thi cũng chỉ đành thở dài.
Thân là ông nội của Tân Tân, tâm tình của ông cũng nào có kém đau khổ hơn mẹ Thi. Thế nhưng chuyện lần này nhà bọn họ thật sự quá đáng với Tư Tĩnh Ngọc. Tư Tĩnh Ngọc theo Thi Cẩm Ngôn đã đủ thiệt thòi rồi, nhưng bây giờ bọn họ lại...
Trách không được con trai ông lại ly hôn với Tư Tĩnh Ngọc, có một Tân Tân lại có thêm Bạch Nguyệt trong đầu toàn mưu kế, nhà bọn họ sẽ mãi dây dưa không rõ với Bạch Nguyệt.
Sắc mặt ba Thi trở nên nghiêm túc: “Làm người đứng đầu trong nhà tôi ít khi nói gì, nhưng hiện tại tôi không thể mặc kệ nữa. Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Nhưng bà phải biết, đến khi Bạch Nguyệt sinh đứa bé kia ra rồi, bà không được ép con trai phải đến với cô ta!”
Bây giờ ba Thi nhớ lại mới cảm giác mình bị bệnh thật không đúng lúc.
Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ ông có trách mẹ Thi cũng vô ích.
Mẹ Thi quá hồ đồ! Tuy cháu trai quan trọng nhưng giữa con trai và cháu trai thì ai quan trọng hơn?
Tình cảm của con trai với Tư Tĩnh Ngọc bọn họ cũng biết, không có Tư Tĩnh Ngọc thì đời này con trai ông cũng hoang tàn.
Nghĩ tới đây, ba Thi chỉ đành thở dài.
Mẹ Thi nghe ông nói liền gật đầu: “Tôi không hồ đồ tới mức ấy, tôi biết mình phải làm gì mà.”
Nói xong bà đem tôm bùm bỏ vào cặp lồng rồi đi ra ngoài.
Ba Thi đứng sau lưng nhịn không được nói: “Trong bệnh viện có đăng kí cơm mà, bà không cần phải đưa cơm cho cô ta đâu.”
Mẹ Thi nghe vậy liền khựng lại, một lúc sau mới nói: “Tôi biết nhưng tôi rảnh, tôi khó chịu!”
Một câu này chặn ngang họng ba Thi, ông chỉ biết nhìn bóng lưng vợ mình rồi lắc đầu.
Mẹ Thi đi xe bus tới bệnh viện. Bà đặt tôm hùm trước mặt Bạch Nguyệt, quệt mồ hôi trên trán, một lát sau thấy Bạch Nguyệt ăn một miếng. Cô ta đột nhiên nhíu mày, giơ tay hất đổ hết bát đũa và tôm hùm xuống đất.