Mẹ Thi bị hành động của cô ta làm cho hoảng sợ, trái tim đập thùm thụp, ngay cả chân cũng nhũn ra. Tuổi bà đã cao, vừa cao huyết áp lại có bệnh tim nên bà không chịu nổi bất cứ một sự kinh hãi nào.
Mẹ Thi đứng lên: “Cô làm cái gì đấy?”
Bạch Nguyệt hất cắm, cười lạnh nói: “Tôi làm cái gì? Tôm hùm này bà làm xong lại bỏ vào cặp lồng kín, đến giờ đã không còn tươi nữa rồi! Trời nóng như thế có phải bà lại đi xe bus không hả? Từ nhà bà đến đây cũng phải mất bốn mươi phút, tôm hùm là phải ăn tươi, bà làm như thế này ăn kiểu gì?”
Mẹ Thi tức giận run tay: “Làm gì mà không ăn được? Sao cô lại khó chịu như thế hả?”
Mẹ Thi nói xong rốt cuộc không nhịn nổi nữa mà bật khóc, bà nhìn tôm hùm rơi dưới đất liền ngồi xuống nhặt lên.
Hai vợ chồng bà cực khổ cả đời đã thành thói quen sinh hoạt đơn giản đạm bạc, trước đây cũng chỉ phóng khoáng với Tư Tĩnh Ngọc một chút mà thôi, giờ thấy tôm hùm rơi dưới đất khiến trái tim bà đau đến chảy máu.
Mẹ Thi nghiêm mặt đứng lên, vừa định nổi giận thì đột nhiên Bạch Nguyệt ôm bụng: “Ui chao, tôi đau bụng!”
Mẹ Thi lập tức bay hết cả lửa giận, thậm chí còn hoảng sợ: “Cô làm sao thế?”
Bạch Nguyệt cười nhạt: “Có lẽ là do bị tức giận đấy, tôi biết mấy người không thèm để ý nhưng tôi nói cho mà biết, bây giờ trường hợp sảy thai đầu vì bị tức giận nhiều lắm đó! Bà...”
Lời còn chưa dứt đã thấy mẹ Thi nhìn cô ta một cách nghi ngờ: “Thai đầu?”
Bạch Nguyệt vội vàng đổi lời: “Bây giờ người sảy thai nhiều lắm! Từ lúc sinh Tân Tân, sức khỏe của tôi đã không tốt rồi, bà đừng có ép tôi, nhỡ đâu có chuyện gì thì đợi đến kỳ rụng trứng...”
“Im đi! Đừng nói mấy câu xui xẻo như vậy!” Mẹ Thi cuống cuồng nói.
Bạch Nguyệt nhếch môi cười, nhìn mẹ Thi mất tự nhiên, sau đó chủ động nói: “Về sau cô ăn cơm dinh dưỡng của bệnh viện đi! Đắt một chút nhưng đỡ cho tôi phải đi qua đi lại!”
Ở bệnh viện quý tộc này chắc chắn đồ ăn cũng ngon, vấn đề chính là tiền.
Bạch Nguyệt hừ lạnh: “Được, đằng nào cơm bà nấu cũng chẳng vừa miệng tôi!”
Mẹ Thi thở phào, Bạch Nguyệt đảo mắt nói: “Mấy ngày nay Cẩm Ngôn làm gì? Sao không tới thăm tôi?”
Mẹ Thi nhíu mày: “Đang trông Tân Tân.”
Bạch Nguyệt cười khẩy: “Cẩm Ngôn nghe lời bà nhất, đứa bé này sinh ra rồi cũng là người của nhà họ Thi, bà nói mấy câu với anh ấy đi, nếu như Cẩm Ngôn chấp nhận tôi thì sau này chúng tôi là một nhà bốn người hạnh phúc rồi.”
Mẹ Thi nghe vậy bèn liếc mắt một cái: “Lúc cô đồng ý sinh con cho Cẩm Ngôn không nói như vậy, cô...”
“Lúc đó anh ấy đã ly hôn đâu! Là Tư Tĩnh Ngọc xen vào chúng tôi, giờ hai người họ ly hôn coi như nợ máu trả bằng máu thôi!” Bạch Nguyệt lộ ra vẻ âm ngoan.
Mẹ Thi liếc mắt, thế nhưng nhìn đến cái bụng cô ta lại nhịn xuống: “Cô cứ sinh con ra đi đã!”
Bạch Nguyệt bĩu môi, cô ta còn định nói gì nữa nhưng di động của mẹ Thi kêu lên, số gọi đến là số của bệnh viện khiến trong lòng bà hơi hồi hộp liền vội vàng nghe máy, đầu bên kia nói: “Xin hỏi bà là mẹ của ngài Thi phải không?”