Trang Nại Nại chột dạ cầm báo cáo thay đổi nhân sự, lặng lẽ đi xuống lầu.
Không thấy Tư Chính Đình, cô thầm thở phào.
Cô biết ông cụ không cho phép Tư Chính Đình bước vào trụ sở Hoàng Gia Thịnh Thế. Hôm nay bọn họ hẹn nhau lúc sáu giờ. Nếu anh đến đón cô thì chẳng phải là anh phải ở bên ngoài chờ cô bốn tiếng đồng hồ sao?
Cô vừa mới thở phào thì thấy đối diện trụ sở có một chiếc xe đang rọi đèn qua đây.
Cơ thể Trang Nại Nại cứng đờ, một chiếc xe từ từ chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh tanh của Tư Chính Đình, “Lên xe!”
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại cúi đầu, chột dạ đi qua bên kia đường. Sau khi lên xe, cô phát hiện trong xe là lạ, thì ra là ở giữa ghế trước và ghế sau có thêm một vách ngăn, người ngồi ghế trước không thể nhìn thấy người ngồi ghế sau.
Trang Nại Nại nghi ngờ nhìn về phía Tư Chính Đình, “Đây là…”
Tư Chính Đình nhìn cô, lạnh giọng nói: “Đề phòng Quý Thần nhìn lén văn kiện cơ mật.”
Cơ thể Quý Thần cứng đờ, khuôn mặt xụ xuống: Rõ ràng là ngài có ý đồ đen tối, vậy mà lại đổ thừa tôi? Thôi bỏ đi, tính toán với boss lớn có lòng dạ đen tối làm gì chứ?
“Ồ.” Trang Nại Nại gật đầu, không suy nghĩ gì nhiều mà tiếp tục nhìn lén sắc mặt Tư Chính Đình.
Từ sau khi kết hôn, họ luôn qua lại giữa hai nhà Tư và Tiêu. Có điều, vì cô quá bận rộn nên không làm tròn trách nhiệm của một người vợ và một người mẹ.
Sắc mặt Tư Chính Đình lạnh tanh, môi mím chặt, chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Trang Nại Nại vội mở lời: “Chờ em lâu lắm sao?”
Tư Chính Đình “hừ” một tiếng, không nói gì.
Trang Nại Nại cười, lắc lắc cánh tay anh, làm nũng: “Em xin lỗi, người ta không cố ý mà ~”
Thấy Tư Chính Đình vẫn không nói gì, Trang Nại Nại cắn môi nói: “Chắc chắn ngày mai em sẽ ở nhà với anh.”
Tư Chính Đình tiếp tục nhìn về phía trước, rõ ràng là không tin lời nói cô nói.
Trang Nại Nại nhìn chằm chằm anh, tròng mắt xoay chuyển, mò tay vào áo anh, “Tư Chính Đình, anh đừng giận nữa, em thật sự không cố ý mà. Hay là, anh nói xem, phải thế nào anh mới hết giận em!”
Cô mò tay xuống bụng anh, ngón tay kẽ vẽ vòng vòng lên đó. Cảm nhận được cơ thể anh cứng lên, Trang Nại Nại nở nụ cười, nhào cả người lên người Tư Chính Đình, “Ông xã ơi, đừng giận em nữa mà ~”
Vì hành động này của cô mà hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập hơn.
Trang Nại Nại cười trộm. Xem ra chiêu này dùng được!
Vì vậy, cô nhích sang bên cạnh Tư Chính Đình, ngẩng đầu nhìn anh, “Ông xã, hôm nay anh mệt không? Để em mát xa cho anh nhé~”
Vừa dứt lời, cô bắt đầu cởi âu phục của anh ra ném sang một bên, sau đó leo lên đùi anh ngồi.
Hai mắt Tư Chính Đình trở nên sâu thẳm.
Trang Nại Nại thổi hơi bên tai anh, “Ông xã còn giận em à?”
Tư Chính Đình vẫn không nói gì.
Xem ra không chơi mạnh hơn là anh sẽ không hết giận rồi!
Trang Nại Nại cắn răng, dứt khoát cúi đầu, hôn từ cằm lên môi anh, “Ông xã, anh đừng giận em nữa, được không?”
Dứt lời, cô rút tay ra khỏi áo anh.