Hơi thở nam tính trên người anh tỏa ra đầy chóp mũi của cô, khiến cô cảm thấy rung động.
Cô hôn anh, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì.
Trang Nại Nại bắt đầu thấy hơi nản. Lúc cô cho rằng Tư Chính Đình cực kỳ tức giận, sẽ không tha thứ cho cô thì bỗng nhiên ót bị một bàn tay giữ chặt…
Quý Thần ngồi ghế trước lái xe, đeo tai nghe, tiếng nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng nói của hai người ngồi ghế sau.
“Ông xã còn giận em à?”
“Chồng ơi!”
“Chồng à, em yêu anh…”
Đến biệt thự nhà họ Tiêu, Quý Thần hiểu ý lái xe vòng quanh biệt thự, cho đến khi ghế lái bị gõ vài tiếng, anh ta mới tháo tai nghe xuống, hỏi: “Ông chủ?”
Một giọng nói vang lên, “Về nhà.”
Lúc này, Quý Thần mới lái xe trở về.
Trang Nại Nại rúc vào trong lòng Tư Chính Đình.
Từ sau khi kết hôn, bọn họ bận rộn đến mức không có thời gian làm chuyện vợ chồng. Vừa rồi, tuy bọn họ có chút điên cuồng, nhưng nghĩ lại thì vẫn có thể hiểu được.
Chỉ là...
Quý Thần đều nghe hết cả quá trình đó, a a a a a!!!
Sắc mặt Trang Nại Nại đỏ bừng, cô đấm vào ngực Tư Chính Đình. Thấy dáng vẻ ngại ngùng của cô, anh không nhịn được nở nụ cười.
Anh ôm vai Trang Nại Nại, “Cậu ta đeo tai nghe, không nghe thấy gì đâu.”
Trang Nại Nại: “…”
Trang Nại Nại nhìn vách ngăn màu đen ở giữa, sau đó quay lại nhìn anh.
Nụ cười trên môi đó… làm gì có chút nào tức giận nào?
Vậy là…
Trang Nại Nại bỗng nhiên kéo cà vạt của Tư Chính Đình, “Anh nói ngay, anh vừa giả vờ tức giận phải không?”
Người này giả vờ tức giận, để cô phải xoắn xuýt mãi như vậy!
Lúc cô dỗ dành anh, có phải là anh rất vui không?
Còn nữa, Quý Thần là trợ lý anh tin tưởng nhất, có quỷ mới tin anh sợ Quý Thần nhìn lén văn kiện cơ mật. Từ trước đến nay, Quý Thần đều không thích nghe nhạc. Sao hôm nay anh ta lại vừa lái xe vừa nghe nhạc chứ hả?
Tất cả mọi chuyện đều nói rõ một điều, anh đã lên kế hoạch từ lâu rồi!