Bạch Nguyệt vội vàng chạy ra ngoài muốn nói cho Thi Cẩm Ngôn biết, muốn ngăn Tư Tĩnh Ngọc lại, muốn dùng Tân Tân để ép buộc bọn họ!
Hai người kia muốn cứ thế vứt bỏ cô ta sao? Đừng hòng!
Cô ta chạy ra khỏi phòng, thấy màn hình trên thang máy báo thang đang xuống lầu thì liền chạy xuống lối thang bộ.
Nhưng chân cô ta bất chợt bị trẹo khiến cô ta ngã lăn xuống mấy bậc cầu thang liên tục, đầu đập mạnh vào tường hành lang.
“A!”
Lúc này, Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy xương cốt cả người như nát vụn.
Trong phòng.
Trương Đại Hống hết nhìn đám bạn học rồi lại về phía đám nữ sinh.
Tư Tĩnh Ngọc rất xinh đẹp, là nữ thần trong lòng đám nam sinh nên nam sinh trong lớp chưa từng tẩy chay cô. Trương Đại Hống bất đắc dĩ chỉ vào đám nữ sinh kia rồi thở dài thườn thượt, “Xem đi, vu oan cho người tốt rồi đó! Các cô… sao phụ nữ lại nhỏ nhen vậy chứ!”
Lúc này, bọn họ chợt nghe thấy tiếng Bạch Nguyệt kêu lên từ bên ngoài. Mọi người ngây ra, sau đó cả đám vô thức chạy ra ngoài, nghe thấy tiếng Bạch Nguyệt đau đớn kêu rên.
Trương Đại Hống đi vào lối cầu thang bộ, thấy Bạch Nguyệt ngã bên dưới, mặt mày xây xước, xanh tím, cánh tay đã trầy xước đến chảy máu. Hình như chân cô ta bị gãy, cô ta muốn đứng dậy nhưng lại chẳng tài nào đứng nổi.
Nghe thấy tiếng động từ bên trên, Bạch Nguyệt vội vàng ngước lên, thấy bọn họ thì ánh mắt liền hiện vẻ mừng rỡ.
Cô ta cứ tưởng đám bạn học này nhất định sẽ giúp cô ta.
Nhưng Trương Đại Hống chỉ nhìn cô ta rồi bất chợt bỏ đi, còn xua tay với đám bạn học, “Thôi được rồi, hôm nay mọi người cũng đã ăn no uống sau rồi, tàn tiệc thôi. Mọi người ai về nhà nấy đi.”
Nghe vậy, nhóm bạn học cũng hiểu ý của lớp trước, bèn do dự nhìn Bạch Nguyệt, nhưng rồi cũng bỏ đi. Có người tỏ ra vẫn chần chừ nhưng lại bị người bên cạnh kéo đi: “Cậu thôi đi, lúc này không thể thương hoa tiếc ngọc được! Lỡ cậu dìu cô ta dậy, cô ta lại thích cậu thì sao? Vừa rồi cậu không nghe hả? Cũng chỉ vì Tư Tĩnh Ngọc tốt với cô ta nên cô ta mới hùng hổ hại người ta vậy đó!”
“Đúng đấy, tốt nhất đừng nên dây vào loại người này thì hơn!”
“Ái chà, lớp trưởng, xóa cô ta ra khỏi nhóm chat của lớp trên QQ đi, bây giờ cứ thấy cô ta là tôi lại dị ứng!”
Đám nam sinh trọng lớp vốn cũng chẳng ghét bỏ gì Tư Tĩnh Ngọc. Về chuyện xảy ra hôm tốt nghiệp, bọn họ thấy người ta cũng chẳng phạm phải sai lầm gì to tát, dù sao cũng chỉ là uống quá chén thôi mà. Mọi người đều thấy rõ tối đó Tư Tĩnh Ngọc đã uống say đến mức nào, cô ấy cũng đâu có cố ý!
Thậm chí bọn họ còn cho rằng đây chỉ là hiểu lầm.
Nhưng lúc này bọn họ lại có thái độ khác với Bạch Nguyệt, vì cái sai của cô ta là gài người khác một cái bẫy hiểm độc! Ngay cả người ranh ma như Trương Đại Hống mà cũng cảm thấy mình chẳng là gì so với Bạch Nguyệt. Lúc này đây mọi người đoàn kết hơn bao giờ hết, “Đúng, tuyệt đối đừng chọc vào cô ta, tránh bị gài bẫy!”