Bạch Nguyệt đau đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh. Lúc ngã cầu thang, cô ta còn đi giày cao gót nên vết thương càng nặng hơn, cái chân hoàn toàn không có sức nữa, dù chống tường cũng không đứng dậy được. Cô ta cứ ngỡ sẽ có người xuống dìu cô ta, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này!
Bọn họ… bọn họ ghét cô ta?
Bạch Nguyệt kinh hãi trợn tròn mắt, nghe những lời bọn họ nói, nhìn bọn họ lạnh lùng trở về phòng lấy áo khoác và túi xách, rồi lục tục ra về.
Thang máy chắc chắn không chứa được nhiều người như thế nên sẽ có một nhóm phải đi thang bộ, nhưng tất cả đều nhất trí xếp hàng chờ thang máy.
Có người ngốc nghếch đề nghị, “Đi thang bộ đi!”
“Cậu bị đần hả? Đi thang bộ chẳng phải sẽ gặp Bạch Nguyệt sao? Coi chừng cô ta ỷ lại vào cậu đó!”
“Đúng thế, đồ đần này!”
“…”
Bạch Nguyệt không kìm được nước mắt, oán giận nhìn xuống dưới lầu, trong mắt hiện vẻ ác độc. Tư Tĩnh Ngọc, Thi Cẩm Ngôn, đều là hai người hại tôi đến mức này. Bạch Nguyệt tôi thề cả đời này cũng sẽ không bỏ qua cho các người!
Nghĩ như vậy, dường như cô ta cũng lấy lại được chút sức lực, cố nén cảm giác đau đớn ở cổ chân, chống vách tường đứng dậy. Nhưng chỉ vừa nhỏm người lên là chân cô ta lại tê rần, hoàn toàn không đứng dậy nổi. Cô ta muốn lấy điện thoại để gọi 120, nhưng lúc cô ta ngã cầu thang, túi xách đã bị rơi xuống tầng dưới.
Bạch Nguyệt chỉ có thể ra sức chống tay bò xuống từng bậc thang một. Đau đớn kích thích dây thần kinh của cô ta, khiến ánh mắt cô ta càng trở nên kiên quyết.
Cô ta phải cho Tư Tĩnh Ngọc và Thi Cẩm Ngôn không được chết yên thân!
Chỉ một tầng mà Bạch Nguyệt bò mất hơn mười phút, cuối cùng cũng xuống được tầng dưới. Cô ta cố nhịn đau, lấy điện thoại trong túi xách ra, gọi 120 để họ đến đón cô ta, rồi lại tiếp tục bò xuống dưới. Quần áo cô ta mài dưới đất, hết sức bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, vết thương trên trán đau đớn tột cùng. Lúc cô ta xuống đến đại sảnh, đám bạn học vẫn chưa về hết. Có người thấy dáng vẻ chật vật của cô ta nhưng cũng chỉ im lặng rồi quay đi.
Thấy bọn họ ngó lơ mình, Bạch Nguyệt cúi đầu, che đi vẻ độc ác trong mắt.
Lúc này lại có người đi ngang qua trước mặt cô ta nhưng lại cứ như không thấy cô ta, giẫm lên bàn tay của cô ta mà đi.
Bạch Nguyệt đau đến nỗi phải hít sâu một hơi, lại nghe thấy một giọng nói oán giận: “Ối, xin lỗi nhé! Tôi không nhìn thấy dưới này còn có người!”
Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Tịnh Tịnh đang cúi xuống nhìn cô ta.